"Đa tạ rồi!"
Lam Nguyệt có chút xấu hổ, tại thời khắc mấu chốt, nàng muốn lấy ra cái sân nhỏ có trùng trùng điệp điệp trận pháp, bằng vào lực lực của phòng ngự của nó thì đừng nói là chuẩn Truyền Kỳ Chí Tôn như hạt y lão giả, ngay cả Truyền Kỳ Chí Tôn thực sự cũng không làm gì được hai người, bất quá nàng không nghĩ đến, Diệp Trần rõ ràng giữ tay nàng lại, đem nàng đưa vào phạm vi bảo hộ, đến nỗi làm nàng sửng sốt một chút. Chung quy là lần này đã làm cho nàng mất cơ hội lấy cái sân nhỏ ra, may mắn là phòng ngự của Diệp Trần đủ mạnh, bằng không thì hai người đều phải nuốt hận rồi.
Về sau không thể mạo hiểm như vậy nữa, Lam Nguyệt thầm nghĩ.
"Còn có thể đánh nổi nữa không?" Diệp Trần hỏi Lam Nguyệt.
"Đương nhiên rồi."
Lam Nguyệt trên người lóe lên hào quang, một bộ quần áo mới xuất hiện.
"Chúng ta thay nhau tấn công, không được để cho hắn có cơ hội thi triển ra chiêu này nữa." Đối với cái chiêu chưởng pháp này, Diệp Trần tất nhiên hết sức kiêng kỵ, nó có thể hấp thu năng lượng của người khác và hóa thành lực công kích, nếu như trước đó không hấp thu uy năng của Hồi Thiên Đao Luân cùng với Bá Đao trảm và Bá Kiếm thức, thì một chưởng vừa rồi kia, ít nhất cũng giảm đi bảy thành uy lực rồi.
"Ừ!" Lam Nguyệt gật gật đầu, nàng ở đâu nghĩ đến, đối phương còn có một chiêu như thế biến thái chưởng pháp.
"Lên!"
Hai người một trái một phải, tấn công thẳng về hướng hạt y lão giả.
"Tới đây."
Hạt y lão giả nhìn ra được, phòng ngự của Diệp Trần tương đối mạnh nên mới dẫn đầu Lam Nguyệt lao tới công kích, hắn liền tung ra một chưởng với uy thế vô tận để đón đỡ.
"Siếp Na Phương Hoa!"
Lam Nguyệt cũng có phòng ngự đao chiêu, kỳ thật bằng vào tốc độ của nàng thì hoàn toàn có thể tránh đi, nhưng bất quá nàng muốn sáng tạo cơ hội cho Diệp Trần.
Ầm ầm!
Lam Nguyệt được cánh hoa bao khỏa nên tựa như một khối đá ngầm, nhận lấy chưởng kình trùng kích ngập trời, bỗng nhiên, cánh hoa tách ra, một đạo tuyệt thế đao mang bổ về phía hạt y lão giả, đây chính là Phá Hư đao.
Hạt y lão giả nhíu mày, nhanh chóng tung thêm một chưởng đập nát đao kình.
"Huyễn Kiếm thức!"
Nhưng vào lúc này, Diệp Trần đã kịp thi triển ra kiếm chiêu cường đại nhất —— Huyễn Kiếm thức.
Chỉ thấy một đoàn kiếm quang như bọt khí khuếch tán ra, đem hạt y lão giả bao phủ vào trong, chỉ chốc lát sau, hạt y lão giả chỉ cảm thấy bốn phương tám hướng đều là kiếm quang, phảng phất như hắn đã đi vào một thế giới kiếm quang vậy, hắn vừa phá đi một tầng thì một tầng kiếm quang khác lại ùa tới. Sau một hồi, hai tay của gã cũng bị run lên bởi kiếm quang nhiều đến vô cùng vô tận.
"Không tốt, là ảo giác."
Đến khi lão ta tỉnh ngộ lại thì Diệp Trần đã đâm trúng một kiếm vào lồng ngực lão, “Phốc”, Chí Tôn bảo giáp của gã làm sao có thể chống đỡ được Thiên kiếm, trực tiếp bị đâm xuyên qua người.
"Cút ngay cho ta."
Hạt y lão giả kinh hãi vô cùng, hắn vận lực tung một chưởng đánh bay Diệp Trần ra ngoài.
Nhưng hắn nào biết đâu rằng, ngay khi Diệp Trần vừa bị đánh bay ra thì Lam Nguyệt đã giết tới, nàng đã thi triển ra Huyễn Nguyệt đao, một đao chiêu còn chưa đạt đến đại thành. Nếu như là trước đây thì Huyễn Nguyệt đao chưa hẳn đã có thể có hiệu quả, dù sao ảo giác do Huyễn Nguyệt đao tạo ra vẫn chênh lệch rất nhiều so với Huyễn Kiếm thức. Bất quá vào thời điểm lúc này, hạt y lão giả đã bị Thiên kiếm kích thương nên bổn nguyên đã bị tổn hại, thoáng cái lại trúng thêm một cái Huyễn Nguyệt đao nữa nên sẽ không thể chịu nổi mà lọt vào trọng thương thêm một lần nữa. Đao khí màu xanh da trời đã chém đứt cánh tay trái của lão.
"Tức chết lão phu!" Hạt y lão giả trở nên điên cuồng, bản thân mình đường đường là một chuẩn Truyền Kỳ Chí Tôn, vậy mà rõ ràng lại bị trọng thương trên tay hai tên tiểu bối, nhưng để cho hắn một lòng kinh hãi chính là, vũ khí của hai người này đều là Thánh khí. Thánh khí có ẩn chứa lực lượng đặc thù, nếu không bị chém trúng thì tốt, nhưng một khi bị trúng chiêu thì rất khó khôi phục.
"Đừng cho hắn có cơ hội thở dốc."
Diệp Trần lại lao đến, lần này là Táng Kiếm thuật.
Còn Lam Nguyệt tung ra Bá Đao trảm.
Hai người thay nhau tấn công hạt y lão giả, không để cho hắn có cơ hội “trọng chỉnh giang sơn”, người này vừa bị đánh lui thì người kia lao lên, cứ như vậy luân phiên. Tuy chỉ có mấy chiêu đến đến đi đi như vậy, thế nhưng tại trên tay hai người lại được phối hợp không chê vào đâu được. Trong lúc nhất thời, hạt y lão giả đã bị trọng thương và áp chế gắt gao, ngay cả một điểm cơ hội xoay người cũng đều không có.
Nếu vẫn còn tiếp tục như vậy nữa thì sẽ bị đánh chết, hạt y lão giả nghĩ đến đây nhưng lại không để ý bản thân không thể mở rộng cửa thoát thân, cho đến việc thi triển ra Tuyền Qua Hóa Long Chưởng, chỉ cần thi triển ra được Tuyền Qua Hóa Long Chưởng thì hai người tựu không cách nào đả thương được hắn.
Chỉ là, Diệp Trần không để cho hạt y lão giả có bất cứ cơ hội nào, Táng Kiếm thuật đánh úp lại.
Táng Kiếm thuật có uy lực tuy so ra kém Bá Kiếm thức cùng Huyễn Kiếm thức, nhưng Thời Không Chi Lực lại có thể để cho tốc độ và phản ứng của lão trở nên chậm. Trên chiến trường, mọi chuyện đều có thể thay đổi trong nháy mắt, ngươi chậm chạp nhưng người khác lại không. Đao khí tung hoành khắp nơi, Phá Hư đao của Lam Nguyệt chém vào giữa người hạt y lão giả, chấn hắn bay rớt ra ngoài, Chí Tôn bảo giáp trên người cũng bị rách tung toé, cơ hồ không có thứ phòng ngự gì là hiệu quả.
"Thủy Quang chiến giáp."
Hạt y lão giả rốt cuộc vẫn là chuẩn Truyền Kỳ Chí Tôn, luân phiên bị thương đã làm cho hắn chìm trong cơn giận dữ, thế nhưng lại không làm mất đi lý trí của hắn. Hắn lập tức thi triển ra một môn phòng ngự Vô Thượng võ học—— Thủy Quang chiến giáp.
Thủy Quang chiến giáp có phòng ngự không thể yếu hơn so với Chí Tôn bảo giáp, phòng ngự đại khái tương đương với Tứ cấp Chí Tôn bảo giáp, đương nhiên, Chí Tôn bảo giáp thì không cần bao nhiêu lực lượng để duy trì, còn để duy trì Thủy Quang chiến giáp thì không được gián đoạn thi triển Vô Thượng võ học, tốc độ tiêu hao cao hơn nghìn vạn lần, rất khó bền bỉ.
"Các ngươi chờ đó cho ta."
Có Thủy Quang chiến giáp hộ thể, hạt y lão giả tăng vọt tốc độ, rõ ràng là chạy thục mạng.
"Chạy đi đâu!"
Lam Nguyệt lĩnh ngộ tinh túy chữ Hành, liền đuổi theo và chém mấy đao tại trên người hạt y lão giả, nhưng rất nhanh đã bị hạt y lão giả tung một chưởng bay ngược trở lại, hắn không phải không đánh lại hai người, chỉ là hắn đã bị thương quá nghiêm trọng nên càng đánh càng yếu.
Tốc độ của Diệp Trần thì không nhanh bằng Lam Nguyệt, thấy Lam Nguyệt bị chấn trở lại nên cũng liền buông tha truy đuổi.
"Bị hắn chạy thoát rồi!"
Lam Nguyệt có chút nhụt chí.
Diệp Trần thở dài: "Chuẩn Truyền Kỳ Chí Tôn tính ra dù có bị thương thì cũng không phải dễ trêu, xem ra một lần nữa đã đoán chừng được thực lực của chuẩn Truyền Kỳ Chí Tôn rồi."
"Ừ, nếu không phải Huyễn Kiếm thức của ngươi đã làm cho hắn bị thương thì lần này chúng ta muốn thắng hắn là rất khó."
Lam Nguyệt gật đầu.
...
Đánh lui hạt y lão giả, hai người tiếp tục thăm dò tầng thứ mười một của Thần Hỏa huyệt.
"Hỏa Viêm thiết!"
"Cửu Hồn Xích Kim!"
"Hồn Thiên Thạch!"
Có thể tới được tầng thứ mười một của Thần Hỏa huyệt thì đều là cao thủ trong các cao thủ, mà cao thủ thì nhất định là rất ít, mà có ít người đến thì bảo vật lưu lại tự nhiên sẽ có nhiều, chung quy là nhìn vào vận khí của ngươi có tốt hay không mà thôi. Trong nửa tháng thời gian ngắn ngủi, Diệp Trần đã lấy được ba loại nguyên liệu Chí Tôn kim loại, mỗi một chủng đều cực kỳ trân quý, có thể dùng để chế tạo Tam cấp Chí Tôn vũ khí, trong đó trân quý nhất chính là Cửu Hồn Xích Kim. Loại kim loại này, đủ để chế tạo ra Tứ cấp Chí Tôn vũ khí, còn Hồn Thiên Thạch tuy không chênh lệch tbao nhiêu so với Cửu Hồn Xích Kim, nhưng đáng tiếc là số lượng quá ít.
Tăng thêm Úy Lam Tinh Thiết đã lấy được trước khi tiến vào Hoang Thần Đại Lục, Diệp Trần tổng cộng có bốn loại Chí Tôn kim loại, trong đó Úy Lam Tinh Thiết có số lượng lớn nhất, là một khỏa tinh cầu kim loại có đường kính vài nghìn dặm, Hỏa Viêm thiết xếp thứ hai, chỉ lớn chừng mười dặm. Còn Cửu Hồn Xích Kim cùng Hồn Thiên Thạch cộng lại bất quá chỉ bằng phương viên nửa dặm mà thôi.
Diệp Trần có ý định, chờ khi có thời gian sẽ đi học Chí Tôn cấp Chú Kiếm Thuật.
"Diệp Trần, ngươi xem kìa, chỗ đó tựa hồ có không gian chấn động đấy."
Ngày hôm đó, Lam Nguyệt cùng Diệp Trần đều phát hiện một không gian chấn động khá mờ mịt.
"Qua đó xem đi."
Diệp Trần nói ra.
Chỉ chốc lát sau, hai người đã tới nơi phát ra không gian chấn động, nơi đó nằm trong một hồ nham thạch, không biết vì nguyên nhân gì mà Nham Tương trong hồ sôi trào mãnh liệt, không gian chấn động đúng là từ bên trong nhộn nhạo đi ra, càng ngày càng rõ ràng hơn.
"Tử Thần, ngươi muốn chết phải không?"
Một hồi thanh âm lãnh khốc truyền ra.