Trong lúc đấu, đệ tử bình thường phải quan sát đệ tử tinh anh, đệ tử tinh anh tham gia trận đấu có thể tự do đi lại, các trận đấu phía sau đối với Huyền Thiên đều không có lực hấp dẫn, không bằng trở về tu luyện nhiều thêm chút, mau chóng đột phá Võ Đạo cảnh cửu trọng.
Mới đi qua một ngọn núi ánh mắt Huyền Thiên liền ngưng tụ nhìn về phía trước.
Một người đưa lưng về phía Huyền Thiên, đứng ở giữa đường, thân hình thẳng tắp giống như một thanh kiếm xuất vỏ vậy, lộ ra phong mang.
Vẻn vẹn chỉ bóng lưng đã khiến Huyền Thiên từ khí tức trong cổ phong mang kia nhận ra được người này là Trương Long.
Huyền Thiên không ngừng bước chân, tiếp tục đi thẳng về phía trước, đến khi cách Trương Long ước mười trượng Trương Long liền xoay thân thể lại, ánh mắt như kiếm khí quét tới, nhìn về phía Huyền Thiên.
- Ngươi đã đến!
Trương Long phun ra ba chữ.
Huyền Thiên mặt không đổi nói:
- Chuyện gì?
Trương Long mắt lộ khinh thường:
- Nghe nói ngươi tay không đoạt kiếm, một chiêu đã đánh bại đối thủ cùng cảnh giới.
- Thì thế nào?
Huyền Thiên nhìn chăm chú lên Trương Long.
Trương Long khẽ cười một tiếng, nói:
- Chút tài mọn, vòng thứ nhất, đệ tử tu vị thất trọng về cơ bản đều đã đào thải xong, vòng thứ hai liền đến phiên đệ tử tu vị bát trọng, không biết ngươi có thể chịu được bao lâu? Ngươi muốn khiêu chiến ta, ta sợ ngươi không có bổn sự kia, không chịu được đến cuối!
Huyền Thiên cũng cười khẽ một tiếng nói:
- Ngươi yên tâm, xương cốt của ngươi ngứa ngáy, ta sẽ như ngươi mong muốn, một đường tấn cấp, thẳng đến khi gặp sẽ thay ngươi nơi lỏng gân cốt.
Trương Long sắc mặt phát lạnh, hừ lạnh một tiếng, nói:
- Đừng có mạnh miệng, rốt cuộc là ai xương cốt ngứa ngáy, ai thay ai thư giãn xương cốt, không bao lâu nữa sẽ biết. Người của Dương Đỉnh Quân gặp ngươi sẽ không để cho ngươi sống khá giả đâu, ngươi cần phải có chút tiền đồ, đừng có không đợi đến khi gặp ta thì xương cốt đã bị người hủy trước rồi.
Nói xong, Trương Long khinh miệt nhìn Huyền Thiên, xoay người rời đi, đi ước chừng năm bước lại ngừng lại, xoay người nói:
- Rất nhanh thôi, Hoàng gia các ngươi rất nhanh sẽ bị đuổi ra khỏi Bắc Mạc Huyện thôi!
Lần này nói xong, Trương Long cũng không quay đầu lại, xa xa mà đi.
Huyền Thiên nhìn bóng lưng Trương Long, chủ đề liên lụy đến Hoàng gia, khiến trong lòng của hắn tức giận đằng đằng, ở sâu trong hai mắt thâm thúy mơ hồ dần hiện ra một bóng kiếm loại bạch ngọc, trong nội tâm nổi lên sát cơ.
Trong lúc đó, Huyền Thiên bỗng có một loại cảm giác luyện kiếm mãnh liệt, không luyện kiếm thì như gà mái muốn đẻ trứng lại nghẹn lại vậy, rất khó chịu.
Không quay về chỗ ở, Huyền Thiên đi thẳng tới hậu phong hắn thường luyện kiếm, không thể chờ đợi được rút Hàn Tuyết Kiếm ra, một bộ Truy phong kiếm pháp tự nhiên sử ra.
Huyền Thiên tự nhiên không thấy bóng kiếm sâu trong mắt mình, chỉ biết là giờ phút này muốn luyện kiếm, không ngừng luyện kiếm.
Trong tay hàn tuyết kiếm, từ thấp tới cao, một kiếm nghiêng nghiêng đâm ra, đây là Truy phong kiếm pháp thức mở đầu, kiếm như gió lên.
Giờ phút này trong nội tâm Huyền Thiên đối với kiếm kỹ cảm ngộ đặc biệt tốt, bất luận gió thổi gì trong không khí đều bị Huyền Thiên cảm nhận rõ ràng, kiếm theo thế gió linh động dị thường.
Một kiếm đâm đến cuối cùng, bước chân dưới chân khẽ động, kiếm trong tay hệt như sức gió, một lớp chưa ngừng một lớp lại lên, lần nữa đâm ba lượt về phía trước.
Cuồng phong vận chuyển!
Huyền Thiên cầm Hàn Tuyết Kiếm quét ngang, giống như cuồng phong lướt qua đại địa, nơi kiếm phong đi qua, bãi cỏ trên mặt đất đều theo gió thổi ngã rạp xuống.
Kiếm theo gió động!
Huyền Thiên trong lòng một mảnh không linh, giờ phút này, hắn không chỉ dùng mắt luyện kiếm, dùng tay luyện kiếm mà còn dùng cả người để luyện kiếm, dùng cảm giác để luyện kiếm, phong chi sở hướng, kiếm chi sở hướng, chỉ thấy bóng kiếm theo gió thổi, tầng tầng lớp lớp, trong nháy mắt liền đâm ra vài kiếm.
Kiếm động phong theo!
Trong lúc đó Huyền Thiên bắt được quỹ tích của gió, dung nhập vào kiếm, bóng kiếm khẽ động, không còn theo gió mà đi nữa, mà là bóng kiếm lướt qua, gió thổi nương theo, vô cùng lăng lệ ác liệt.
...
...
Tiếng gió nổi lên bốn phía!
Huyền Thiên bỗng đâm ra một kiếm, kiếm quang trong tay đột nhiên biến mất, chỉ nghe thấy tiếng gió rền vang.
Truy Phong nhất kiếm!
Trong không khí gió thổi như trước, một đạo kiếm quang bỗng theo gió mà ra, một kiếm này, tựa hồ xuất hiện ở bất luận nơi nào trong gió, muốn ngăn cũng không thể
Luyện xong một bộ Truy phong kiếm pháp, Huyền Thiên trong nội tâm vô cùng khoan khoái dễ chịu, tạo nghệ đối với Truy phong kiếm pháp tựa hồ lại càng tiến vào một tầng.
Dục vọng muốn luyện kiếm trong lòng vẫn tràn đầy như trước, Huyền Thiên tiếp tục nghiêng nghiêng đâm ra một kiếm, lại là một chiêu kiếm như gió thỏi, đã bắt đầu lần thứ hai.
Từ sau khi trải qua kỳ ngộ ở Ẩn Kiếm Đàm, bạch ngọc tiểu kiếm kia tiến vào mi tâm Huyền Thiên, trong lòng Huyền Thiên lần đầu tiên nổi giận như thế, bởi vì, việc này quan hệ đến Hoàng gia.
Trong thư phụ thân gởi có nói mâu thuẫn giữaHoàng gia và ba nhà Trương Ngưu Trình càng ngày càng sâu, tất phải trải qua một hồi quyết chiến, Hoàng gia lực bạc, nhất định sẽ bị yêu thế, nghe ngữ khí vừa rồi của Trương Long, tựa hồ ba nhà Trương Ngưu Trình muốn động thủ đối với Hoàng gia rồi
Lửa giận của Huyền Thiên có thể xúc động bạch ngọc tiểu kiếm trong mi tâm, đây là lần đầu Huyền Thiên trong mắt xuất hiện bóng kiếm.
Bóng kiếm trong mi tâm khiến Huyền Thiên tu luyện đối với kiếm pháp như si mê như say sưa, lĩnh ngộ đối với kiếm pháp vượt xa bình thường.
Rất nhanh lần luyện thứ hai đã qua đi, Huyền Thiên lại bắt đầu lần thứ ba! xem tại
Lần thứ tư!
Lần thứ năm!
...
...
Một lần lại một lần, Huyền Thiên một hơi trọn vẹn luyện mười lần Truy phong kiếm pháp, toàn thân mồ hôi rơi như mưa.
Nhưng Huyền Thiên vẫn không dừng lại, một kiếm nghiêng nghiêng đâm ra, Huyền Thiên lại bắt đầu lần thứ mười một.
Ân!
Trong miệng Huyền Thiên truyền đến một tiếng kinh nghi, một kiếm này đâm ra, trong đầu linh quang lóe lên, tựa hồ lĩnh ngộ được gì đó, nhưng cảm giác chỉ lóe lên tức thì không cách nào nắm bắt được.
Huyền Thiên cứ như vậy một kiếm đâm tới, qua mấy lần nháy mắt cũng không có tiếp tục chiêu thứ hai mà lại thu kiếm, lại một kiếm nghiêng nghiêng đâm ra.
Một kiếm này Huyền Thiên đề cao tinh thần, nhưng lại không xuất hiện loại lĩnh ngộ kia.
Huyền Thiên lần nữa thu kiếm, lần nữa một kiếm nghiêng nghiêng đâm ra, vẫn không có!
Thu kiếm, một kiếm nghiêng nghiêng đâm ra!
Lại thu kiếm, một kiếm nghiêng nghiêng đâm ra!
...
...
Liên tiếp đâm hơn mười kiếm vẫn không lĩnh ngộ được gì.
Có một câu gọi là, cố tình trồng hoa hoa không nở, vô tâm chọc vào liễu liễu thành cây.
Khi Huyền Thiên đề cao tinh thần, muốn cảm nhận được lĩnh ngộ thì vô luận như thế nào cũng không thể tiến được vào trạng thái vừa rồi.
Nghĩ đến có thể do đề cao tinh thần, trong nội tâm quá khẩn trương nên Huyền Thiên thử chậm rãi buông lỏng bản thân.
Quên đi phải lĩnh ngộ.
Quên đi đang luyện kiếm.
Tựa hồ như vô thức, Huyền Thiên nghiêng nghiêng đâm ra một kiếm.
Tựa hồ có hơi có chút cảm giác, nhưng vẫn cảm thấy không đủ.
Huyền Thiên lần nữa nghiêng nghiêng đâm ra một kiếm.
Một lần, lại một lần nữa, lại một lần nữa.
Huyền Thiên quên tất cả, lặp lại chiêu đầu của Truy phong kiếm pháp.