Kiếm Bạch Triển Hạc nhẹ như mây, khiến cho mọi người có cảm giác xuất trần, Kiếm phát thông thuận như nước chảy mây trôi, nhìn một cảnh người và kiếm rất nghệ thuật, vô cùng tự nhiên, thường thường xuất ra một chiêu nhìn như bình thường, nhưng rơi vào trong tay Bạch Triển Hạc, lại trở nên không có một kẽ hở, uy lực của nó, khiến cho người ta không thể cảm nhận được nỗi.
Bình thường võ giả thập trọng, ở trước mặt Bạch Triển Hạc, có cảm giác ở phía trước mặt mình là một tòa thành lũy bằng sắt thép, cả người cùng kiếm đều hợp lại thành một, hầu như không chê vào đâu được, không có một kẽ hở, trong đầu chỉ sinh ra một loại ý niệm thắng thua chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Nếu gặp phải vị võ giả có tu vi thập trọng khác, Bạch Triển Hạc cơ bản không thể thua.
Nhưng mà đối thủ của Bạch Triển Hạc là Dương Đỉnh Quân, nếu như nói Kiếm thế của Bạch Triển Hạc không một kẽ hở, không chê vào đâu được giống như một tòa thành lũy làm bằng sắp thép!
Thì như vậy, toàn thân Dương Đỉnh Quân tương đương như một thành kiên cố không có bất cứ thứ vũ khí nào có thể công phá được, kiếm thế thuần túy bá đạo, tuyệt đối sử dụng sức mạnh để phá hủy hết mọi thứ ở phía trước, cho dù là một chiêu không kẽ hở cũng bị đánh ra thành một đường nhỏ.
Cho dù phía trước là một tường thành chắc chắn, là một tòa thành lũy làm bằng sắp thép, thì một khi bị kiếm thế bá đạo của Dương Đỉnh Quân lướt qua, chắc chắn tường thành cũng phải sụp đổ, thành lũy làm bằng sắp thép cũng bị phá hủy.
Dương Đỉnh Quân công kích giống như mưa to gió lớn, giống như thiên thạch giáng xuống, giống như Trường Giang cuồn cuộn, giống như sóng lớn ngập trời, thế quá mạnh không thể nào đỡ được.
Bạch Triển Hạc đấu với Dương Đỉnh Quân hơn ba mươi chiêu, nhưng rốt cuộc cũng ngăn không được Dương Đỉnh Quân đang công kích như cuồng phong bạo vũ kia, bị một kiếm của hắn đánh xuống lôi đài.
Vòng thứ chín, ở trận đầu, Dương Đỉnh Quân chiến thắng, tiến vào vòng thứ mười chung kết.
Bạch Triển Hạc, ở cuộc thi đấu vào năm trước đạt được hạng thứ sáu, lúc đó tu vi của hắn là võ đạo cảnh thập trọng, trong suốt một năm qua, thực lực tu vi của hắn tăng lên trở thành võ giả thập trọng, tuyệt đối là người đứng đầu, tồn tại số một làm kinh động trong giới thiên tiên.
Nhưng mà, cũng đồng dạng là tu vi võ đạo thập trọng, Dương Đỉnh Quân so với hắn càng biến thái hơn, cường đại hơn.
Đã đạt tới cảnh giới thuần dương công, nội lực rất hùng hậu, ngoại trừ tiên thiên cảnh cao thủ ra thì không người nào có thể so sánh được với hắn.
Ngoại trừ Dương Đỉnh Quân ra thì trong cuộc thi tranh giành giải nhất này Bạch Triển Hạc cũng là tuyển thủ có khí chất cao nhất, bởi vì hắn xếp số 1, thực lực sẽ được chứng minh vào ngày mai.
Vòng thứ chín, Bạch Triển Hạc gặp Dương Đỉnh Quân, dường như thủ hạ Dương Đỉnh Quân thất bại cùng với tất cả đệ tử cũng nghĩ Dương Đỉnh Quân sẽ trở thành đệ tử ngoại môn đoạt được hạng thứ nhất năm nay.
Trong chớp mắt Bạch Triển Hạc bị choáng trước cảnh tượng ở lôi đài, đám đệ tử ngoại môn đi theo Dương Đỉnh Quân, đang tuôn ra những tiếng hoan hô đinh tai nhức óc.
- Dương sư huynh, đệ nhất! Dương sư huynh, vô địch!
- Dương sư huynh, đệ nhất! Dương sư huynh, vô địch!
...
...
Đám đệ tử ngoại môn gào thét hoan hô Dương Đỉnh Quân, cũng không giống như đám đệ tử ngoại môn hoan hô Huyền Thiên, bởi vì cơ bản tất cả đám đệ tử bình thường kia đều có tu vi từ thất trọng trở xuống, còn đám đệ tử hoan hô Dương Đỉnh Quân đều là đệ tử tinh anh có tu vi đạt tới thất trọng, hơn nữa trong đó còn có đám đệ tử cự đầu có tu vi đạt tới thập trọng.
Vẻ mặt Dương Đỉnh Quân lộ ra mỉm cười, hưởng thụ lấy thanh âm hò hét, hoan hô của đám đệ tử. Đọc Truyện Online mới nhất ở
Đồng thời ánh mắt của Dương Đỉnh Quân, đã rơi vào trên người Huyền Thiên đang ở dưới lôi đài, ngoài nụ cười trên gương mặt, còn có một đôi mắt hung ác, ánh mắt vừa nhìn thấy Huyền Thiên liền phát ra tia sắc bén.
Ánh mắt Huyền Thiên không có chút nào thua kém nhìn lại, ánh mắt của hai người, giống như kiếm khí đụng vào nhau vô cùng sắc bén.
Thanh âm hò hét, hoan hô ở dưới lôi đài ước chừng kéo dài hơn mười tiếng, Dương Đỉnh Quân mới giơ cánh tay lên, đám đệ tử phía sau hắn, giống như một đội quân có kỷ luật nghiêm khắc, lúc Dương Đỉnh Quân giơ cánh tay kia lên, lập tức hiện trường yên tĩnh không một tiếng động, tất cả âm thanh đều biến mất.
Thân thể Dương Đỉnh Quân tung lên một cái, từ trên không trung xoay người một cách hoàn mỹ, hạ người xuống dưới lôi đài.
Trận đấu thứ nhất của vòng thứ chín đã chấm dứt, kế tiếp là trận thứ hai, là thuộc về trận đấu giữa Huyền Thiên cùng Trương Long.
Ba tháng trước, Huyền Thiên cùng Trương Long đã ước hẹn ba tháng sau sẽ quyết đấu, chuyện đó cũng đã truyền khắp ngoại môn, khi đó, tất cả đám đệ tử ngoại môn, đều nghĩ trận ước định này nhất định sẽ trở thành trò cười cho mọi người.
Nhưng mà, ba tháng sau, sau mấy vòng so tài giành thứ hạng, trong mắt của đám đệ tử thì thực lực của Huyền Thiên đã tăng cao, đến nỗi hiện giờ trong mắt của đám đệ tử ngoại môn thì thực lực của Huyền Thiên đa cùng một cấp bậc với Trương Long.
Vốn đám đệ tử đã nghĩ ước định ba tháng này trở thành trò cười cho mọi người, hiện giờ lập tức biến thành chuyện hấp dẫn cho tất cả đệ tử ngoại môn
Trận đấu giữa Trương Long và Huyền Thiên, so trận đấu đỉnh phong vừa rồi của Dương Đỉnh Quân cùng với Bạch Triển Hạc, thì trận đấu này dường như càng làm người ta thêm chờ mong, hiện trường càng thêm sôi động.
Huyền Thiên và Trương Long cùng nhau lên lôi đài, lập tức đám đệ tử ngoại môn phân chia ra hai phe ủng hộ hai người đều đang hò hét lên.
- Hoàng sư huynh, tất thắng! Hoàng sư huynh, tất thắng!
- Trương sư huynh, tấn cấp! Trương sư huynh, tấn cấp!
...
...
Tiếng hò hét dưới lôi đài phải nói là rung thiên động địa.
Huyền Thiên cùng Trương Long đứng ở trên lôi đài, đối với mấy câu hò hét này từ chối không nghe thấy, ánh mắt của hai người đều chăm chú nhìn vào đối phương, tất cả chú ý đều rơi vào trên người đối phương.
Khí thế Trương Long hoàn toàn bộc phát ra, tinh khí giống như kiếm từ trên đỉnh đầu phóng lên trời, ước chừng mấy chục thước, thẳng tắp và nhọn giống như mũi kiếm bình thường.
Huyền Thiên cũng không ngoại lệ, chiến đấu đến tận phút này để cùng Trương Long đấu một trận là thời khắc quan trọng nhất.
Đối với Trương Long, Huyền Thiên tự nhiên không chỉ nghĩ đơn giản là phân thắng bại, giữa hai người không chỉ là đối thủ cạnh tranh giành thứ hạng, không chỉ là mục tiêu ba tháng ước hẹn đấu với nhau một trận, mà chủ yếu chính là trong lúc đó gia tộc cả hai bên đã như nước với lửa, đã không có cách nào hòa giải được mâu thuẫn cùng cừu hận được nữa rồi.
Đối với Trương Long trong lòng của Huyền Thiên cũng đã sinh ra sát khím nhưng trong cuộc so tài giành thứ hạng, tuyệt đối cấm đả thương đến tánh mạng của người, đánh chết Trương Long là không có khả năng, nhưng mà Huyền Thiên tuyệt đối sẽ không đánh bại Trương Long một cách đơn giản, mà phải cho hắn một đả kích thật trầm trọng.