So sánh với sự nhiệt tình của Hoàng Tề Sơn thì Hoàng Minh Sơn lãnh đạm hơn nhiều, chỉ lạnh lùng nhìn ba người Huyền Hồng, Hoàng Nguyệt, Huyền Thiên liền xoay đầu đi nơi khác.
Con trai trưởng của Hoàng Minh Sơn, Hoàng Dũng, đã bị chết trên đường đuổi giết, chuyện này khiến trong nội tâm Hoàng Minh Sơn trách cứ, là một nhà Huyền Hồng đã mang đến tai nạn cho Hoàng gia.
- Thiên Nhi bái kiến ông ngoại, đại cữu, nhị cữu!
Tiến vào đại sảnh, Huyền Thiên ôm quyền cung kính nói, cũng không vì sự lãnh đạm của Hoàng Minh Sơn mà bỏ qua hắn.
- Đến đây, lại ông ngoại xem!
Trông thấy Huyền Thiên, trong ánh mắt già nua đục ngầu của Hoàng Viễn Thành lộ ra một tia hào quang, hắn nâng cánh tay già yếu khô héo lên vẫy vẫy Huyền Thiên.
Huyền Thiên từ sau khi ra đời tựa hồ cùng hai lão nhân đặc biệt hữu duyên.
Ở Huyền gia, gia gia Huyền Hùng xem hắn như bảo bối, tự mình đặt cho hắn cái tên "Huyền Thiên" này.
Ở Hoàng gia, ông ngoại Hoàng Viễn Thành càng quan tâm gấp bội, lúc Huyền Thiên nguy hiểm táng mạng, Hoàng Viễn Thành không chút do dự bỏ qua thân thể của mình, thay Huyền Thiên ngăn cản một kiếm, đúng là một kiếm kia đã khiến Hoàng Viễn Thành chịu trọng thương chí mạng, khiến tu vị hắn hắn bạo ngã, tánh mạng rất nhanh sẽ chấm dứt.
- Ông ngoại!
Huyền Thiên bước nhanh đến cạnh Hoàng Viễn Thành, bắt lấy bàn tay khô héo của Hoàng Viễn Thành.
Tuy rằng bàn tay này sờ lên rất là thô ráp, có chút đâm tay, nhưng Huyền Thiên lại nắm chặt lại, trong nội tâm Huyền Thiên đây là bàn tay ấm áp nhất trên đời.
- Tiểu Thiên, con quả nhiên đã trưởng thành.
Hoàng Viễn Thành nhìn Huyền Thiên, lẩm bẩm nói:
- Đã có tiền đồ, cũng tuấn tú rồi, cháu ngoại của Hoàng Viễn Thành ta, quả nhiên tốt... !
- Tốt... ! Tốt... ! Tốt... ! Bạn đang xem tại -
Hoàng Viễn Thành nhìn Huyền Thiên, cuối cùng tất cả hình dung đều biến thành một chữ.
- Cha, mấy ngày nay ngài mỗi ngày đều ngóng trông Thiên Nhi trở về, hôm nay rốt cục như nguyện rồi, Thiên Nhi vẫn chưa tới mười lăm tuổi đã là đệ tử đệ nhất ngoại môn Thiên Kiếm Tông, thật đáng mừng
Hoàng Tề Sơn ở một bên cười ha ha nói.
Hoàng Minh Sơn thấy Hoàng Viễn Thành khẽn Huyền Thiên không dứt miệng, Hoàng Tề Sơn cũng tán dương, tức giận đến xoay đầu đi, thanh âm lạnh lùng nói:
- Con ta Hoàng Uy năm nay đã bước vào Tiên Thiên, trở thành đệ tử nội môn Lăng Vân Tông, cũng không phải đệ tử ngoại môn có thể so sánh, hôm nay cũng sắp trở về rồi.
Chính vào lúc này, một vị lão gỉa tuổi chừng lục tuần đi vào đại sảnh lớn tiếng nói:
- Khởi bẩm gia chủ, Ngưu gia, Trình gia, Trương gia đến thăm, cầu kiến gia chủ.
Lão giả này tên là Hoàng Tông Nguyên, là một vị hạ nhân thuở nhỏ đã theo bên người Hoàng Viễn Thành, trên đường đuổi giết cũng bị thương rất nặng, nhưng bảo trụ tánh mạng, hôm nay cũng chỉ còn lại tu vị Tiên Thiên cảnh nhị trọng.
Ba nhà Ngưu, Trình, Trương đối với gia tộc mới nổi như Hoàng vẫn một mực ôm thái độ đối địch, cũng không có bao nhiêu lui tới, hôm nay ba nhà vậy mà đồng thời phái người đến Hoàng gia, khẳng định có đại sự gì đó.
Hoàng Viễn Thành tuy rằng thực lực đã không bằng hai đứa con trai Hoàng Minh Sơn, Hoàng Tề Sơn, nhưng vị trí gia chủ vẫn do hắn ngồi, người mặc dù già nua, nhưng tâm lại không hồ đồ.
Tuy rằng Hoàng gia và ba nhà quan hệ không tốt, nhưng người khác bái phỏng đến thăm, tự nhiên sẽ không cự tuyệt ngoài cửa, Hoàng Viễn Thành nói:
- Dẫn bọn hắn đến đây.
- Vâng!
Hoàng Tông Nguyên ứng tiếng nói, rất nhanh liền lui khỏi đại sảnh.
Ba nhà phái người tới bái phỏng, giờ phút này không nên ôn chuyện, Huyền Thiên về tới bên cạnh cha mẹ .
- Cha, ba nhà kia một mực cùng chúng ta đối địch, hận không thể diệt trừ tận gốc Hoàng gia, sao lại cùng lúc đến nhà bái phỏng?
Hoàng Minh Sơn hỏi.
Hoàng Viễn Thành phất phất tay, nói:
- Đã đoán không được thì đừng tự suy đoán, bọn hắn đã đến, tự nhiên sẽ nói rõ ý đồ.
Qua một lát, Hoàng Tông Nguyên liền dẫn người của tam đại gia tộc đi vào đại sảnh Hoàng gia.
Người ba nhà đến đều là cao thủ Tiên Thiên tuổi chừng bốn mươi, đều có tu vị Tiên Thiên cảnh nhị trọng, là nhân vật số hai của ba nhà Ngưu, Trình, Trương, địa vị khá cao.
Ngưu gia Ngưu Chấn Nhạc, Trình gia Trình Nguyên Công, Trương gia Trương Cốc Tùng.
Chứng kiến ba người, mọi người Hoàng gia trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, ba người này trong gia tộc đều gần với gia chủ, địa vị cực cao, hôm nay đồng thời đến Hoàng gia, tuyệt đối không phải việc nhỏ.
Ba người Ngưu Chấn Nhạc, Trình Nguyên Công, Trương Cốc Tùngtiến vào phòng khách chính, thần thái cao ngạo, ánh mắt quét qua mặt mọi người Hoàng gia, trong tay Ngưu Chấn Nhạc cầm một phong thiếp mời, ánh mắt của hắn lại dừng lại một lát trên người Huyền Thiên.
Ba người thần thái cao ngạo, cũng không có gì khách khí, ánh mắt Ngưu Chấn Nhạc thu hồi khỏi người Huyền Thiên nói:
- Hoàng gia chủ, ở Bắc Mạc Huyện, ba nhà chúng ta xưa nay có một quy củ, mỗi khi đến cuối năm, các nhà phái ra một gã đệ tử hậu bối tiến hành luận võ, ban thưởng cho người thắng để khích lệ đệ tử hậu bối tu luyện. Cuối năm là thời điểm vui mừng, ba nhà chúng ta cũng xuất ra chút trọng thượng, đến nay đều đánh bạc với nhau, đệ tử nhà ai đệ nhất thì nhà đó liền nhận được tặng thưởng, ở Bắc Mạc Huyện, ngoại trừ ba nhà chúng ta cũng không còn gia tộc nào có tư cách tham gia trận đấu này cả. Bất quá, Hoàng gia mấy năm gần đây phát triển nhanh chóng, dĩ nhiên trở thành một trấn chi chủ, hùng bá một phương, đã có tư cách ngang hàng với chúng ta, cho nên, tam đại gia tộc chúng ta quyết định mời Hoàng gia tham gia luận võ đệ tử hậu bối năm nay, chuyện này đã tuyên cáo toàn huyện, mọi người đều biết. Hoàng gia chủ, Hoàng gia các ngươi là muốn làm rùa đen rút đầu, từ chối luận võ, hay là xuất ra chút khí khái nam tử hán tiếp nhận?
Ngưu Chấn Nhạc thao thao, thần thái đường hoàng, nói xong, giơ tay lên, ném thiệp mời trong tay tới chỗ Hoàng Viễn Thành.
Hoàng Viễn Thành duỗi tay ra, liền tiếp lấy thiếp mời.
- Ba nhà các ngươi đệ tử hậu bối thực lực mạnh nhất cũng chỉ có tu vị Tiên Thiên cảnh nhất trọng, Hoàng Uy con ta năm nay cũng đã bước vào Tiên Thiên, Hoàng gia há có thể sợ ba nhà các ngươi, luận võ năm nay Hoàng gia ta đáp ứng.
Hoàng Viễn Thành còn chưa nói chuyện, Hoàng Minh Sơn đã khí thế mãnh liệt nhận lời.
Bất quá, Hoàng Viễn Thành cũng không trách tội, Hoàng Viễn Thành cơ hồ đã đi đến điểm cuối sinh mạng, ngày giờ không nhiều, vị trí gia chủ Hoàng gia cuối cùng cũng có một ngày rơi vào tay Hoàng Minh Sơn, lúc này ba nhà hùng hổ mà đến, Hoàng Minh Sơn tự nhiên sẽ không yếu thế, diệt đi uy phong của Hoàng gia được.
- Ha ha ha ha... !
Ngưu Chấn Nhạc cười to một tiếng, nói:
- Tốt! Đáp ứng ngược lại rất sảng khoái, bất quá, trên thiếp mời có ban thưởng dành cho hậu bối cùng với tặng thưởng các nhà xuất ra, đến lúc đó Hoàng gia thua, hi vọng cũng có thể sảng khoái như vậy, ha ha ha ha...
Nói xong, Ngưu Chấn Nhạc cũng không nói "cáo từ", quay người liền đi ra ngoài đại sảnh, Trình Nguyên Công và Trương Cốc Tùng dương dương đắc ý nhìn người Hoàng gia, đi theo sau lưng Ngưu Chấn Nhạc rời khỏi Hoàng gia.