TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Kiếm Nghịch Thương Khung
Chương 104: Yêu thú tam cấp

Huyền giai hạ phẩm thân pháp cảnh giới tiểu thành, tốc độ cực nhanh, chỉ mới hít ra thở vào hai mươi lần thì Ngô Văn Tường đã tiến về phía trước 20m, lúc này đã tới gần Huyền Thiên.

Nhìn thấy Huyền Thiên không có tiếp tục chạy trốn, Ngô Văn Tường cười hắc hắc:

- Tên tiểu tử nhà ngươi ở lôi đài tỷ võ rất ngang ngược càn rỡ, cố ý đả thương người, hôm nay lão phu liền cho cho ngươi gánh lấy hậu quả như thế, hắc hắc, hắc hắc hắc hắc!

Huyền Thiên vẻ mặt lạnh nhạt, vẫn rảnh rỗi nói chuyện phiếm, nhìn thấy Ngô Văn Tường, không có vội vàng luống cuống một chút nào, nói:

- Ngươi là lão súc sinh, ở trên lôi đài tỷ võ, thiên vị cho Ngưu, Trình, Trương tam gia, lão tử còn chưa có tìm ngươi tính sổ, ngươi lại tự động tới đưa mình tới cửa.

Ngô Văn Tường giận dữ:

- Tiểu tử thúi, gan chó của ngươi cũng thật là lớn, ngươi dám gọi ta là gì!

Huyền Thiên vẫn bình tĩnh thong dong như trước, khẽ cười nói:

- Gọi ngươi là lão súc sinh coi như ta cũng cho ngươi vài phần mặt mũi rồi, nếu không để ý mặt mũi của ngươi thì đã kêu ngươi là lão cẩu rồi.

- Tiểu tử thúi, ngươi muốn chết sao!

Ngô Văn Tường nổi giận quát:

- Hôm nay lão phu phải nghiền xương ngươi ra thành tro cắt yết hầu lấy máu, tiểu tử thúi, ngươi nhất định phải chết!

Đang nói chuyện, thân thể Ngô Văn Tường bỗng nhiên vọt tới, tay hóa thành móng vuốt, xông tới cho Huyền Thiên một trảo.

Một trảo của Ngô Văn Tường chưa đến, thì có một đạo trảo ảnh từ trong lòng bàn tay xuất ra, giống như tia sáng chớp ẩn chớp hiện, chộp về phía cổ Huyền Thiên.

Chân khí biến thành mũi nhọn, một ít đạo móng vuốt nhọn hoắc, giống như một cây kiếm quang bình thường, gần như giống với loại công kích thật sự, nếu bị chụp trúng, thì cho dù là tảng đá chắc chắn thì cũng bị chụp tan thành từng khối, vậy có thể nghĩ tới việc thân thể võ giả bị đánh trúng sẽ là cái kết cục gì đây?

Không thể thừa nhận là nếu bị chân khí của tiên thiên đánh trúng, chỉ sợ huyết nhục cũng bị tan thành khối, như vậy thân thể sẽ bị phá tan ra từng mảnh.

Hơn nữa, nếu bị móng vuôt nhọn hoắc đánh trúng, không nói là thân thể có thể bị thương mà đằng sau còn phải hứng chịu một đợt công kích khác, đó là móng vuốt phía sau, có thể không chân thật giống như móng vuốt nhọn hoắc kia, nhưng cũng là móng vuốt.

Trong nháy mắt thân thể có thể bị tổn thương, năng lực chống cự kịch liệt giảm xuống, đây mới đích thật là trảo kích từ thân thể, mới chân chính là đại sát chiêu, người bị đánh trúng, không chết thì cũng bị thương nặng.

Ngô Văn Tường vừa ra tay, liền thi triển Huyền giai võ kỹ gia truyền - - 'Đại Ưng Trảo công'.

Ưng trảo sắc bén, lao rất nhanh, 'Đại Ưng Trảo công' là một loại Huyền giai hạ phẩm võ kỹ tương đối lợi hại.

'Đại Ưng Trảo công' là Huyền giai võ kỹ duy nhất mà Ngô Văn Tường biết, vừa ra tay liền vận dụng ngay lá bài tẩy của mình, như vậy cho thấy Ngô Văn Tường đối với Huyền Thiên đích xác là hận đến thấu xương, chỉ muốn xông vô giết cho thống khoái.

Đối với một trảo sắc bén này của Ngô Văn Tường, Huyền Thiên vẫn nhàn nhã như trước, tiếp tục nói chuyện vui vẻ, bình tĩnh thong dong, nói:

- Lão súc sinh, nghe nói tu vi của ngươi đạt tới thiên cảnh nhị trọng, mà ta thấy ngươi cũng chỉ có chút năng lực đó thôi đúng không?

Đồng thời nói chuyện, nhoáng một cái thân ảnh của Huyền Thiên chỉ còn lại một đạo tàn ảnh, thi triển ra Huyền giai hạ phẩm khinh công "Long Hổ bộ" đã tu luyện tới cảnh giới đạt thành, liền dễ dàng tránh né được công kích của Ngô Văn Tường.

Móng vuốt nhọn hoắc của Ngô Văn Tường đánh trúng một đạo tàn ảnh, giống như đánh vào hư không, trực tiếp bay xuyên qua, chộp trúng mặt đất, trên mặt đất do móng vuốt nhọn hoắc chưởng xuống tạo thành một cái hố thật to.

Trong lòng Ngô Văn Tường rùng mình, thân ảnh Huyền Thiên vừa động, một cổ khí thế cường đại phát ra, vừa giống như rồng vừa giống như hổ, uy thế tới bức người, vì vậy khiến cho trong lòng của Ngô Văn Tường kinh hãi, phía sau lưng bỗng lạnh run.

- Thương ưng bác thỏ!

- Ưng kích trường không!

Ngô Văn Tường liên tục hét lớn hai tiếng, móng vuốt trong tay đột nhiên biến đổi đột ngột, liên tục thi triển ra hai chiêu 'Đại Ưng Trảo công'.

Hai đạo móng vuốt nhọn hoắc giống như một loại tia sáng bình thường đang bay nhanh đến cực hạn, chụp về phía Huyền Thiên.

Nhưng mà tốc độ của Huyền Thiên còn nhanh hơn, như Thần Long vẫy vùng, dùng tu vi chỉ đạt tới tiên thiên cảnh nhị trọng của Ngô Văn Tường, cũng chỉ có thể miễn cưỡng nhìn mấy đạo tàn ảnh, hầu như thân thể thật sự của Huyền Thiên ở đâu, trong lúc nhất thời không có cách nào phân biệt được.

Hai tiếng nổ mạnh vang lên, hai đạo móng vuốt nhọn hoắc đều thất bại, lại tiếp tục đánh trúng mặt đất.

- Lão súc sinh, ngươi chỉ có một chút bản lãnh đó thôi hay sao?

Thanh âm của Huyền Thiên đột nhiên vang lên.

Trong lòng Ngô Văn Tường sinh ra một cổ ớn lạnh, sắc mặt đại biến, vị trí của Huyền Thiên hình như đang ở phía sau của hắn.

Huyền giai hạ phẩm thân pháp - - Ưng tật bộ.

Có một nguy hiểm đang bao phủ Ngô Văn Tường, tốc độ của Huyền Thiên không ngờ cực kỳ nhanh, thần không hay quỷ không biết mà xuất hiện ngay sau lưng Ngô Văn Tường, khiến cho Ngô Văn Tường kinh hãi, làm hắn cảm giác có một loại sức mạnh khủng bố ở đằng sau.

Để bảo vệ tánh mạng, Ngô Văn Tường lập tức thi triển Huyền giai hạ phẩm thân pháp "Ưng tật bộ".

Đồng thời cấp tốc xoay người, tay phải chộp tới, nhanh giống như tia chớp đánh ra.

Răng rắc! Móng vuốt nhọn hoắc thoáng ẩn thoáng hiện, một tiếng nghiền nát vang lên, giống như hư không bị một trảo này đánh cho tan nát, uy lực của một trảo này vượt rất xa so với mấy trảo đánh ra lúc trước của Ngô Văn Tường.

Liệt không nhất trảo - - là một tuyệt chiêu trong Đại Ưng Trảo công

Thân ảnh của Huyền Thiên giống như rồng thấy bầu trời thỏa thích vẫy vùng không gặp trở ngại, giống như hổ thấy rừng, thế không thể đỡ được.

Trong lúc Ngô Văn Tường thi triển chiêu "Liệt không nhất trảo", thì thân ảnh Huyền Thiên lại hóa thành một đạo tàn ảnh, đột nhiên lướt qua mấy bước, móng vuốt nhọn hoắc của chiêu "Liệt không nhất trảo" hầu như toàn xượt qua quần áo của Huyền Thiên, nổ một cái oành tại trong không trung.

Nhìn như nguy hiểm, nhưng trên thực tế là Huyền Thiên khống chế tốc độ di chuyển nhanh hơn một chút, nên mới tránh được sự công kích của "Liệt không nhất trảo".

- Cũng nên kết thúc rồi!

Trong lúc Huyền Thiên né tránh đồng thời vang lên một tiếng "Keng", Hàn Tuyết Kiếm đột nhiên ra khỏi vỏ, một đạo kiếm quang nổ ra, gẩy kiếm một cái bắn về phía trước, chém trúng cánh tay của Ngô Văn Tường.

Hàn Tuyết Kiếm là một thanh kiếm nổi tiếng về độ sắc bén dị thường của nó, huống chi còn có nội khí của Huyền Thiên gia tăng, càng vô cùng sắc bén, không có vật cứng nào mà nó không phá được, tuy rằng Ngô Văn Tường có chân khí tiên thiên hộ thể, nhưng cũng không có biện pháp ngăn cản kiếm quang phát ra từ Hàn Tuyết Kiếm. Truyện được copy tại

Giống như chặt đứt cành của một cái cây, cánh tay của Ngô Văn Tường, trong nháy mắt bị chém thành hai trọng, móng vuốt đột nhiên mất đi hào quang thoáng chốc bị ném ra thật xa.

Thân thể Ngô Văn Tường chợt lui về sau nhanh như chớp, đồng thời từ trong miệng hắn kêu lên một tiếng thảm thiết nghe thật thê lương.

Kiếm Huyền Thiên, một khi ra khỏi vỏ, tất phải thấy máu tươi, gẩy kiếm, chẳng qua là mới bắt đầu mà thôi.

Đại sát chiêu chính thức còn đang ở phía sau.

Tuyệt Ảnh kiếm pháp - - Phân Thân thức!

Thân ảnh Huyền Thiên bỗng nhiên lao về phía trước, xẹt qua một đạo tàn ảnh, đột nhiên đuổi theo thân thể Ngô Văn Tường đang lui về sau.

Hàn Tuyết Kiếm trong tay tỏa ra ánh hào quang, ánh sáng đó rất đẹp mắt, nhưng mà thân ảnh của Huyền Thiên vừa động, thì cảnh vô cùng đẹp mắt từ Hàn Tuyết Kiếm lại đột nhiên biến mất không còn thấy gì nữa, ngay cả một bóng dáng tia sáng cũng không có.

Tốc độ nhanh đến cực hạn, chỉ trong chốc lát đã không thấy bóng dáng đâu cả đây chính là - - 'Tuyệt ảnh'!

'Phân thân thức' là một đại sát chiêu trong 'Tuyệt ảnh kiếm pháp', tốc độ cực kỳ nhanh, lực công kích rất là mạnh!

Trong lúc Huyền Thiên đuổi theo Ngô Văn Tường thì trong một tích tắc kia, một đạo kiếm quang đẹp mắt bất ngờ bắn ra, trong lúc đó xuất hiện ở tren đỉnh đầu của Ngô Văn Tường, rất nhanh đã chém từ trên xuống dưới.

Ngô Văn Tường hầu như chưa kịp xuất ra mấy chiêu ngăn cản, kiếm quang vô cùng đẹp mắt kia đã bổ từ trên đỉnh đầu của hắn chém đến lòng bàn chân ở trên mặt đất.

Mấy tia sáng của Hàn Tuyết Kiếm phân tán đi, thân thể Ngô Văn Tường lui về phía sau, rồi đột nhiên dừng lại, gương mặt lộ ra thần sắc vô cùng sợ hãi, trong hai mắt lộ ra vẻ sợ hãi cùng kinh sợ.

- Keng!

Huyền Thiên thu kiếm trở về vỏ, không hề liếc mắt nhìn Ngô Văn Tường một cái nào, cứ nhằm về hướng Bắc đi sâu vào bên trong Thú hoang sơn mạch.

Ngô Văn Tường giống như hóa thành một pho tượng, vẫn đứng ở chỗ đó không nhúc nhích, hai mắt tuy rằng hiện ra sự sợ hãi, nhưng mà đã mất đi ánh sáng, dường như sinh mệnh đã biến mất.

Rất nhanh trên trán Ngô Văn Tường xuất hiện một tia máu đang phun ra, tạo thành một dấu vết máu đỏ tươi, vết máu cứ lan tràn từ trên xuống dưới, từ trán đến cái mũi, rồi đến môi, tiếp tục đến cái cổ…

Cũng không lâu lắm, đám võ giả đuổi theo Ngô Văn Tường vào Thú hoang sơn mạch, cũng đã đuổi đến nơi mà Huyền Thiên cùng Ngô Văn Tường chiến đấu.

Trên mặt đất còn có một cái đầu lợn thật lớn, cùng với một thi thể lợn rừng không đầu khổng lồ nằm trơ trọi đó, bên cạnh cách đó không xa, Ngô Văn Tường vẫn yên tĩnh đứng đó, cánh tay bên phải đã bị đứt, bàn tay buông thỏng qua một bên, ánh mắt lộ ra sợ hãi cùng kinh sợ, nhìn vào sâu bên trong Thú hoang sơn mạch.

Từ trên trán đến cái cổ, có một vết máu tươi nhìn thấy mà phải giật mình, thỉnh thoảng máu tươi lại ồ ồ chảy ra.

Vài vị võ giả đứng phía trước Ngô Văn Tường, có chút sợ hãi nhìn Ngô Văn Tường, trong đó có một vị tiên thiên cảnh võ giả nhất trọng, hiển nhiên là thủ lĩnh của đám võ giả này, đề cao cảnh giác đi về phía trước vài bước, đi đến trước mặt Ngô Văn Tường, nói:

- Ngô gia chủ?

Ngô Văn Tường vẫn không động đậy, vẻ mặt cũng không có nửa điểm biến hóa, đối với tiếng kêu gọi của người trước mặt cũng không có nửa điểm đáp lại!

- Ngô gia chủ?

Thủ lĩnh võ giả lại tiếp tục cẩn thận kêu lên một tiếng nữa.

Ngô Văn Tường vẫn không có một chút phản ứng nào!

- Chẳng lẽ đã chết rồi sao?

Trong lòng đám võ giả đều nghĩ như vậy, nhưng nhìn ông ấy vẫn đứng không nhúc nhích, trên trán chỉ vẻn vẹn có một vết máu, nhìn tướng đứng cứng đờ như thế này, cũng thật là có chút quỷ dị.

- Ngô gia chủ?

Thủ lĩnh võ giả kêu đến lần thứ ba, thấy Ngô Văn Tường vẫn không có một chút phản ứng nào, liền nâng lá gan lên, dùng tay đẩy Ngô Văn Tường.

Rầm - - !

Ngô Văn Tường cũng thuận thế ngã xuống, hơn nữa vết máu từ mi tâm đến mũi lan tràn xuống dưới, trong lúc đó thân thể đột nhiên chia ra làm hai.

Vô số máu tươi phun ra, bắn tung tóe lên gương mặt của thủ lĩnh võ giả.

- A - - !

Trong lúc đó phát sinh ra tình huống như vậy, làm cho trong nội tâm của thủ lĩnh võ giả sinh ra kinh hãi, một tiếng kêu thê lương vì sợ hãi vang lên, đột nhiên thân thể thối lui về sau, lông tơ toàn thân trong nháy mắt nổi hết cả lên, giống như dẫm phải đuôi một con mèo, bị làm cho sợ cũng không nhẹ.

Đám võ giả còn lại thì thân thể đều run lên, trong lúc đó đều cùng nhau lui về phía sau mấy bước, cảm giác có một cổ ớn lạnh sinh ra từ trong xương, tiếp tục dọc từ xương sống lưng xuống phía dưới, dường như khiến cho bọn họ sinh ra một cảm giác từ trên cao rớt xuống, linh hồn cũng mất đi cảm giác, hiển nhiên là bị kinh sợ cũng không nhẹ.

Ngô gia vọng tộc ở trong Bắc Mạc huyện thành, gia chủ Ngô Văn Tường có tu vi tiên thiên cảnh nhị trọng, bị người ta chém thành hai mảnh ở Thú hoang sơn mạch, tin tức này rất nhanh truyền đến tai tam đại gia chủ ở tại Bắc Mạc huyện.

Tin tức Ngô Văn Tường bị chém thành hai mảnh ở Thú hoang sơn mạch, giống như một trái bom nặng ngàn cân, cho dù là tam đại gia chủ, nghe tin đó thì cũng đều cảm thấy khiếp sợ.

Mặc dù Ngô Văn Tường chỉ là tiên thiên võ giả cảnh nhị trọng, thực lực xếp kế cuối, còn kém xa đám người Ngưu Chấn Nhạc, Trương Cốc Tùng và Trình Nguyên Công, nhưng mà thực lực này nếu so với đám tiên thiên võ giả cảnh nhất trọng, vẫn mạnh hơn không ít.

Bỗng nhiên lại bị người ta chém thành hai nửa, vậy người ra tay, tất nhiên không có thực lực giống người bình thường, cho dù không phải là tiên thiên võ giả cảnh tam trọng, mà là tiên thiên cảnh nhị trọng, thì thật sự cũng là tuyệt đỉnh.

Ngô Văn Tường trong quá trình đuổi theo Huyền Thiên thì bị gặp nạn, đến cùng có phải là bị Huyền Thiên giết chết hay không, đều này cũng khiến cho Tam gia chủ Ngưu, Trình, Trương cảm thấy không phân biệt được.

Nếu như bị Huyền Thiên giết chết, như vậy, lúc Huyền Thiên lên tỷ võ, tu vi chỉ mới đạt tới võ đạo cảnh cửu trọng, tuy rằng có chiến thắng tiên thiên cảnh nhất trọng là Ngưu Chí Cường, Trình Kính Phong, Trương Trạch Đào, nhưng mà thực lực đó so với tiên thiên võ giả cảnh nhị trọng còn chênh lệch một khoảng cách khá lớn.

Chỉ trong một tháng ngắn ngủi, thực lực của Huyền Thiên làm sao có thể đánh chết Ngô Văn Tường có tu vi đạt tới tiên thiên cảnh nhị trọng cơ chứ?

Hơn nữa, thứ nhất là chặt đứt cánh tay của Ngô Văn Tường, sau đó dùng một kích mất mạng, chém cả người thành hai nửa!

Đọc truyện chữ Full