Sở Nhạc Nhi thuở nhỏ đã trải qua nhiều chuyện, hiểu rõ lòng người, giờ phút này nhìn thấy sắc mặt Mộng Vô Nhai như vậy, cũng đã sớm hiểu rõ vài phần, cười lạnh nói: "Vị tướng quân này, việc đã đến nước này, nói thêm nữa cũng không làm nên chuyện gì, ngài là cao nhân tiền bối có tu vi sâu xa, đại khái có thể đem ta bắt lại, mặc dù là do bọn họ đùa giỡn con gái trước, nhưng dù sao cũng là người của các ngươi. Ngài bắt ta lại giao cho bọn họ là được rồi."
Lời này nói ra, hình như là suy nghĩ thay cho Mộng Vô Nhai, nhưng thật ra là đang châm chọc hắn, nói là tiền bối cao nhân, lại đùa giỡn con gái, lại là người của các ngươi, ẩn ý trong đó thì mặc kệ là ai cũng hiểu được!
Mộng Vô Nhai dùng tay vuốt râu dài, nhíu mày không nói, sắc mặt nặng nề, rõ ràng khó mà quyết định được.
Sở Nhạc Nhi lại nói: "Thật sự không có gì đâu, dù sao cũng chỉ là danh tiết của một nữ nhân, ở trong mắt đại nhân vật cỡ các ngươi thì cũng không đáng là gì; vừa rồi ta đã nói, võ công của ngài cao như vậy, ta chắc chắn không phải là đối thủ của ngài, đánh thì đánh không lại, chạy cũng chạy không thoát, đành phải giơ tay chịu trói, nghe theo mệnh trời, hôm nay coi như là đưa ngài một công lao mà thôi." Bạn đang đọc chuyện tại
"Về phần việc ta bị bắt đi, bị lăng nhục chà đạp như thế nào, thì đều không có quan hệ gì tới ngài rồi, cái gọi là mắt không thấy thì tâm không phiền, bọn họ chắc chắn sẽ không làm điều gì ở trước mặt ngài, cứ như vậy, thì không phải là do ngài làm đấy, ngài cũng chưa từng tận mắt nhìn thấy, dĩ nhiên là lương tâm không cần xấu hổ rồi, là như vậy đi?" Âm thanh Sở Nhạc Nhi thanh thúy, mang theo vẻ ngây thơ mà chỉ cô gái mới có.
Mộng Vô Nhai nghe thấy Nhạc Nhi nói vậy thì sắc mặt xanh mét, rốt cuộc thở dài một tiếng, phất phất tay: "Thôi, ngươi đi đi!"
Sở Nhạc Nhi nói: "Đây chính là ngài muốn ta đi nha, ta đây đi thật nha? Ta thật sự đi nè!?"
Đám tướng quân bên cạnh quá sợ hãi nói: "Tướng quân! Không thể được!"
Mộng Vô Nhai thở dài thật sâu, ngửa mặt lên trời thở dài, nói: "Không cần khuyên ta, ý ta đã quyết! Làm người, như thế nào cũng phải có giới hạn thấp nhất!"
"Vị lão bá này, hoá ra ngươi là người tốt sao." Sở Nhạc Nhi cười duyên nói: "Nhạc Nhi cảm ơn ngươi...."
Mộng Vô Nhai trầm giọng nói: "Cô nương đã có khả năng thoát thân, vậy thì nhanh chóng cao chạy xa bay đi, những người khác chưa chắc đã dễ nói chuyện như lão phu đâu."
"Cảm ơn đã chỉ giáo!" Sở Nhạc Nhi trả lời một tiếng, áo trắng bồng bềnh, bay người lên, lên một đầu tường chỗ xa xa, lập tức không thấy tung tích.
Những quân sĩ Mặc Vân Thiên ở đó nhìn thân ảnh yểu điệu của nàng biến mất trên không trung, đều là hai mặt nhìn nhau. Thật ra có mấy người muốn bay ra chặn lại, lại bị Mộng Vô Nhai mạnh mẽ áp chế xuống.
"Mộng tướng quân, ngươi muốn làm cái gì vậy?" Một tên sĩ quan thuộc trạm kiểm soát nói với vẻ giận dữ: "Ngươi bảo vệ tội phạm, thậm chí ra tay che dấu tội phạm thoát đi, chẳng lẽ ngươi muốn tạo phản hay sao?"
Mộng Vô Nhai thấp giọng thở dài, ngay khi tất cả mọi người cho rằng hắn muốn giải thích thoả đáng việc này, thì đã thấy hắn giơ tay ra, đem sĩ quan vừa nói chuyện túm qua, ở trên không trung bóp cho óc vỡ toang ra, biến thành xác chết không đầu rồi rơi xuống.
"Thứ nhất, là các ngươi vi phạm quân kỷ, đùa giỡn con gái trước, trừng phạt là đúng tội, chết chưa hết tội! Nếu như là thuộc hạ của ta, thì đã sớm xử phạt theo mức cao nhất của pháp luật là chém đầu thị chúng!"
"Thứ hai là tiểu cô nương tàn nhẫn kia vốn cũng không phải là tội phạm, mỗi người chúng ta ở nơi này đều biết rõ bên trong đào phạm vốn cũng không hề có cô gái nào! Cái mà ngươi nói là tội phạm căn bản là muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do!"
"Thứ ba, cho dù ta có sai, thì cũng không tới phiên ngươi nói, ngươi là thứ gì cơ chứ? Ngươi dám vô lễ với ta, nói chuyện vô lễ chính phạm thượng, tội này đáng chết!"
Mộng Vô Nhai nhìn xác chết không đầu dưới chân nói: "Ngươi đã hiểu chưa?"
Người đã chết, đã chết rồi, thì có hiểu hay không hiểu được? Có ý nghĩa gì đâu?!
Những sĩ quan khác thấy vậy đều sợ tới mức mặt không còn chút máu, đâu ai còn dám nói thêm câu nào nữa, tất cả đều im miệng không trả lời được, không nói một tiếng nào!
Sở Nhạc Nhi rời đi chỗ thả người, cũng không giống như suy nghĩ của Mộng Vô Nhai là rời khỏi thành chạy trốn ra xa, mà lại đi ngược về trong thành, thân hình như gió, trực tiếp từ trên bầu trời bay qua, cẩn thân tìm kiếm tin tức của Sở Dương.
Nhưng mà qua thời gian hơn nửa canh giờ, lại vẫn không thu hoạch được gì.
Mà giờ khắc này trong thành cũng đã rối loạn cả lên, chung quanh xuất hiện tiếng hô 'Bắt nữ phi tặc".
Có thể thấy, tuy rằng Mộng Vô Nhai thả nàng đi, nhưng những người khác lại không cam tâm như vậy đấy. Chắc là lại có nhân vật mạnh mẽ xóa bỏ lệnh của Mộng Vô Nhai, tiếp tục lùng bắt cho bằng được.
Vì danh chính ngôn thuận, lại có thể gán cho Sở Nhạc Nhi một cái tội 'Nữ phi tặc.
Quả nhiên là muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do, quả nhiên không kể lí do gì, đều có thể sử dụng!
Sở Nhạc Nhi nghe thấy bên tai vang lên tiếng gào không dứt bốn phương tám hướng truyền tới, trên mặt phấn nhịn không được mang theo vẻ giận dữ, thật sự trong lòng cũng có chút tức giận.
Đang muốn tiếp tục dùng bản mạng chi độc tàn sát xung quanh một lần, đột nhiên hai mắt nàng tỏa sáng, nàng phát hiện ra một người, một người quen. Trong lòng không khỏi mừng rỡ, phóng thẳng tới, kêu lên: "Đàm đại ca!"
Hai tên khốn Đàm Đàm cùng Yêu Ninh Ninh một đường không hề kiêng nể gì xông khắp nơi, ở dưới sự hướng dẫn của của Đàm Đàm, Yêu Ninh Ninh ngay tại bên trong Cô Trúc Thành bắt đầu hành trình bước chân vào giang hồ, bốn biển là nhà, trường kiếm ngàn dậm, khoái ý ân cừu, quả nhiên vô cùng hăng hái, nhìn quanh tỏ ra oai phong vô cùng!
Hiện tại, Đàm Đàm chủ yếu mang theo Thái Tử gia tiến hành việc cướp đoạt.
Hơn nữa còn chuyên môn cướp đoạt quân đội Mặc Vân Thiên.
Lý do của Đàm Đàm rất đơn giản, ngươi chính là Thái Tử của Yêu Hoàng Thiên, ngươi có thể ở nhà của ngươi cướp đoạt con dân của ngươi sao? Ngươi cướp đoạt con dân của ngươi, mà đồ vật của con dân của ngươi chính là đồ của ngươi, vậy căn bản chính là ngươi cướp đoạt của ngươi thôi!
Vị Thái Tử này tỏ ra hoàn toàn đồng ý!
Mà ở bên trong Cô Trúc Thành
Người có thể tính là người từ ngoài vào rõ ràng nhất chính là quân đội Mặc Vân Thiên!
Lúc này đây hai người này chỉ cần nhìn thấy trên vai ai có quân hàm tướng quân liền tiến lên cướp đoạt, ngay từ đầu vẫn là Đàm Đàm phụ trách xung phong: Càng về sau Thái Tử gia ngứa ngáy tay chân, nóng lòng muốn thử, rõ ràng tranh giành xông lên trước Đàm Đàm rồi hô lên: "Đứng lại! Cướp đoạt!"
Trước mắt bao người, hai tên thanh niên như bị điên, liền ngăn lại quân đội chính quy để cướp đoạt!
Mỗi khi hai người này đối mặt với một đội binh lính hơn mười người thậm chí hơn trăm người, thì đều sẽ giơ tay đòi tiền mãi lộ!
Một màn này, làm tất cả mọi người nhường đường bên cạnh chỉ biết nghẹn họng nhìn trân trối, trợn mắt há hốc mồm, không biết là vì sao.
Nói đến bọn cướp thì mọi người cũng đều đã nhìn thấy rồi, nhưng lại có thể chẳng hề kiêng nể, ngang ngược càn rỡ như vậy, ở rong thành mà cũng dám cướp đoạt quân đội chính quy như thế, thì mọi người đúng là lần đầu tiên mới gặp!
Tổng cộng chỉ có hai người mà vẫn dám chặn đường cướp bóc như vậy, hình như cũng kiêu ngạo mất rồi, không biết hai người này bị đến mức nào rồi?!
Nhưng, sự việc càng về sau càng làm cho mọi người khiếp sợ trợn tròn mắt, bời vì chỉ cần vừa thấy hai kẻ cướp đoạt xuất hiện, thì phản ứng đầu tiên của sĩ quan dẫn đầu lại không phải là phản kháng: Ngược lại mỗi một người đều ngửa mặt lên trời thở dài một hơi, như cha mẹ chết cúi người xuống, ngoan ngoãn lấy ra trữ vật giới chỉ, nộp lên cho hai tên cướp!
"Mẹ nó đây là chuyện gì vậy! Đùa giỡn hay sao? Có trò đùa giỡn như vậy sao?" Người không biết rõ chân tướng trừng mắt ra khỏi hốc mắt.
"Chẳng lẽ đám quân đội này là đồ giả mạo? Bị người bắt lấy, cho nên mới phải như thế?!"
"Hoặc là tên sĩ quan kia căn bản là một kẻ nhát gan? Vừa thấy có người ăn cướp, liền trực tiếp khiếp sợ rồi hả?!"
Nhìn thấy hai tên cướp kia nghênh ngang trêu chọc rồi cướp đi rất nhiều tài vật, phần lớn binh lính hoàn toàn không hề phản kháng, giống như là rối gỗ vậy.
Lập tức liền có một chút người giang hồ có thần kinh không ổn định liền cảm thấy có rất nhiều lợi ích liền kích động vô cùng: Hai tên hỗn đản kia, chỉ cướp của sĩ quan, lại không hề cướp của binh lính!
Phải biết rằng phần lớn đám binh lính ở trước mắt cũng đều mang theo trữ vật giới chỉ! Thật đúng là đội ngũ giàu có!
Hình như đây là một cơ hội phát tài thật tốt thì phải?
Kết quả là, những tên có thần kinh không bình thường này cũng nhảy ra ngoài, ngăn lại quân đội chính quy Mặc Vân Thiên rồi hét lớn một tiếng: "Đứng lại! Cướp đoạt!"
Sau đó...,
Khụ..., lần này thật sự xui xẻo...,
Nói là thần kinh không bình thường cũng không sai, có được đạo cụ như trữ vật giới chỉ thì ít nhất cũng phải có tu vi Thiên cấp, mà đội ngũ này ngay cả cái binh lính đều có trữ vật giới chỉ, thì thực lực tổng hợp của đơn vị quân đội này sẽ mạnh tới cỡ nào đây!
Hai người Đàm Đàm cùng nhau đi tới thật sự hưng phấn, cũng vô cùng vừa lòng, nghĩ muốn phá hư như thế nào, làm như thế nào, thì có thể làm, có thể phá hư như thế, cả hai không hề kiêng nể gì, hoành hành khắp nơi.
Yêu Ninh Ninh đối với những việc này cực kỳ vừa lòng, cười không khép được miệng lại, cảm giác bước chân vào giang hồ thật sự rất nhiều màu sắc..."
Nếu sớm biết vui vẻ như vậy, tại sao ta không bước chân vào giang hồ sớm mấy mười vạn năm cơ chứ, thật sự là biết quá muộn rồi..."
"Đây là giang hồ! Trong chốn giang hồ thì có Tử Tinh khắp mọi nơi! Trong chốn giang hồ có mỹ nữ khắp mọi nơi! Trong chốn giang hồ có trân bảo khắp mọi nơi! Trong chốn giang hồ có kỳ ngộ khắp mọi nơi! Cho dù ngươi không thể tưởng tượng ra, thì cũng sẽ gặp được đấy!"
Một tên đại ca vô lương hướng dẫn từng bước một, lôi kéo tiểu đệ của mình hướng về vực sâu cướp bóc, nhanh chóng nhảy đi xuống...,
Hai mắt tên tiểu đệ kia thì tỏa sáng, liên tục gật đầu giống như gà con mổ thóc, liên tục xông về phía trước.
"Đại ca, khắp nơi là Tử Tinh, khắp nơi là bảo bối thì hôm nay ta đều đã thấy qua, nhưng khắp nơi là mỹ nữ ở nơi nào? Tại sao ta lại không thấy được vậy?" Tên tiểu đệ rất vui vẻ hỏi thăm.
Ánh mắt Đàm Đàm quét ngang quá, quát lớn tiếng: "Đồ ngu ngốc! Tưởng tượng thử coi, ngay lúc này không có thì không phải là sau này không có, ngươi đã đi vài bước? Đã vài phần lịch duyệt rồi?! Ngươi yên tâm đi, cô nương xinh đẹp có rất nhiều! Xuất hiện một người cũng sẽ khiến ngươi xem hoa cả mắt! Ta đã nói cho ngươi rồi, giang hồ to lớn, không hề thiếu cái lạ, chỉ có ngươi không thể tưởng tượng được, tuyệt đối không có gì không gặp được đâu!"
Yêu Ninh Ninh liên tục đồng ý, liên tục gật đầu, bây giờ nghe Đàm Đàm nói như thế, đối với hắn mà nói, có lẽ so với lời nói của mẹ hắn còn có lí hơn.
Ngay vào lúc này, chợt nghe đến thấy một âm thanh nũng nịu, mang theo vẻ mừng rỡ kêu lên: "Đàm đại ca!"
Hai người cùng nhau ngây ngẩn cả người!
Trong nháy mắt, hai người đều có chút choáng váng: Mẹ nó! Mới nói tới mỹ nữ, thì mỹ nữ đã tới rồi?
Thái Tử gia cảm thấy khâm phục sát đất, giang hồ, giang hồ sao, thật sự là quá tốt ha ha ha..., đi theo Đàm đại ca đúng là có tiền đồ! Đúng là chỉ có không nghĩ tới, tuyệt đối không có chuyện không gặp được!
A ha ha ha, quả nhiên là thế.
Đàm đại ca nói không có sai, chỉ cần xuất hiện một người là có thể làm cho ta hoa cả mắt, nhưng hiện tại xuất hiện một người, đâu chỉ có thể làm cho ta hoa cả mắt đâu...,
Cả đời này, Ta ta... Ta mới thấy qua mỹ nữ như thế vài lần mà thôi...
Yêu Ninh Ninh lung lay sắp đổ, gần như vui quá khóc lên: Giang hồ! Giang hồ thần kỳ quá!