TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Kiếm Nghịch Thương Khung
Chương 572: Trảm Vũ Văn Hiên (3)

Vũ Văn Hiêu lai lịch phi phàm là thiên chi kiêu tử của Phách Kiếm Môn, chém hắn sẽ có phiền toái lớn lao. Huyền Thiên không muốn bạo lộ thân phận của mình, vì thế cũng không thi triển bất luận kiếm kỹ gì.

- Cuồng vọng! Bất quá chỉ có tu vi Địa giai cảnh tam trọng dám xuất thủ, đây là vũ nhục, bản thiếu gia sẽ để cho ngươi trả một cái giá lớn.

Vũ Văn Hiêu nhìn Huyền Thiên che khuất bộ mặt, ngữ khí khinh miệt. Địa Cấp trung phẩm bảo kiếm trong tay cũng bổ tới Huyền Thiên muốn dùng phương thức giống nhau chém giết Huyền Thiên.

Phanh!

Tiếng nổ vang kịch liệt xuất hiện, sắc mặt Vũ Văn Hiêu hoảng hốt. Lực lượng khủng bố truyền tới khiến cho cánh tay của hắn rung mạnh, hổ khẩu truyền tới đau đớn. Địa Cấp trung phẩm bảo kiếm bay ra, thân thể như bị trọng kích lập tức rút lui hơn hai mươi thước về phía sau.

Một kiếm này hai người trảm nhau, dù cho Vũ Văn Hiêu có thể vượt cấp khiêu chiến, nhưng mà cận thân chiến đấu vẫn không thể bằng Huyền Thiên

Huyền Thiên đã luyện Cửu Đoán Công Đệ Thất Đoán đến cực hạn, một thân lực lượng thập phần khủng bố, một kiếm chém xuống như sơn băng địa liệt, hải khiếu bôn đằng. Cho dù là Địa giai cảnh hậu kỳ cường giả chỉ dựa vào thân thể, cũng chưa chắc vượt được Huyền Thiên.

Vũ Văn Hiêu từ trước đến nay tự phụ, siêu cấp khiêu chiến dễ như trở bàn tay, thiên hạ ngoại trừ mấy vị công tử yêu nghiệt, thiên tài yêu nghiệt yêu nghiệt hắn ai cũng không để vào mắt. Vì thế hắn luôn tự xưng thiên hạ đệ nhất công tử, nhưng mà hôm nay lại bị một cường giả Địa giai cảnh tam trọng đẩy lui hoàn toàn đánh nát tư tưởng vốn có.

- Kiếm Động Bát Hoang!

Vũ Văn Hiêu hét lớn một tiếng, thân thể cấp tốc lui về phía sau, thi triển một chiêu tuyệt thuật của Phách Kiếm Môn.

Một kiếm chém ra, trong chốc lát phân ra tám đạo kiếm quang bát hoang đều động, tám đạo kiếm quang bá đạo vô cùng, ẩn chứa lực lượng khó lường, so với cường giả Địa giai cảnh ngũ trọng thi triển đi ra, uy lực cường đại hơn mấy lần.

Đối với kiếm kỹ bá đạo của Vũ Văn Hiêu, kiếm thuật của Huyền Thiên càng thêm bá đạo, không dùng bất luận chiêu thức gì, trực tiếp chém xuống một kiếm.

Khoảng cách hai người chỉ có một thước, kiếm kỹ của Vũ Văn Hiêu còn không có phát huy đến uy lực lớn nhất, cũng đã bị Huyền Thiên cắt đứt.

Vèo!

Một kiếm chém xuống, kiếm thứ hai của Huyền Thiên lại dọc theo chém tới.

Lực lượng tuyệt đối! Tốc độ tuyệt đối!

Huyền Thiên một khi cận thân, kiếm thế liền thế như lôi đình, nhanh giống như tia chớp giải quyết dứt khoát. Một kiếm lại một kiếm nhanh chóng thi triển, mặc dù cũng không có kiếm kỹ nhưng mà lực lượng chém ra thì thập phần khủng bố, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

Vũ Văn Hiêu có thể từ trong kiếm quang của Huyền Thiên chém ra cảm nhận được khí tức trí mạng. Kiếm quang nhanh như tia chớp chém tới, hắn căn bản không kịp thi triển bất luận kiếm kỹ, chỉ có thể như Huyền Thiên vung kiếm đớn đỡ.

Keng! Keng! Keng! Keng! . . . 

Một đạo liên tiếp tiếng nổ lớn vang lên.

Bảo kiếm trong tay song phương đều là bảo khí Địa Cấp trung phẩm, chắc chắn vô cùng, không ai chém đứt được kiếm của đối phương nhưng lực lượng khổng lồ vẫn truyền tới sâu sắc.

Vũ Văn Hiêu theo lực phản chấn cực lớn không ngừng lui về phía sau, nhưng mà tốc độ của Huyền Thiên so với Vũ Văn Hiêu nhanh hơn nhiều lắm. Hắn giống nhưu là kẹo da trâu, một khi dính vào, thì vung kiếm như thế nào cũng không thoát.

Mỗi một kiếm, thân thể của Vũ Văn Hiêu đều rung mạnh, hổ khẩu truyền đến cảm giác đau đớn.

Mười kiếm! Hổ khẩu của Vũ Văn Hiêu toác ra, máu tươi chảy xuống.

Trăm kiếm! Thân thể Vũ Văn Hiêu rạn nứt, máu tươi như suối phun

...

200 kiếm! Trong miệng Vũ Văn Hiêu bắt đầu phun ra máu tươi, nội tạng cũng dần dần dập nát.

- Ah!!!

Vũ Văn Hiêu phẫn nộ gào thét nhưng vô luận như thế nào, đều không thoát khỏi được công kích của Huyền Thiên, cuối cùng trực tiếp cắm mặt xuống trong sông Thanh Thủy.

Lực lượng khủng bố của Huyền Thiên khiến Vũ Văn Hiêu không cách nào ngăn cản nhưng lại không thoát khỏi được, hắn muốn trốn vào trong nước, dùng nước sông ngăn cản.

Hai tay Huyền Thiên cầm Lôi Ngân Kiếm, thân thể từ trên trời giáng xuống, đuổi theo Vũ Văn Hiêu chém xuống một kiếm. Kiếm quang nổ bắn ra chém ra vài trăm mét sâu tới mấy chục mét, nước sông khó có thể ngăn cản.

Vũ Văn Hiêu lần nữa vung kiếm ngăn cản, một ngụm máu tươi phun ra, lực lượng khổng lồ đẩy hắn xuống tận đáy sông, Huyền Thiên theo sát trên xuống.

Nước sông tách ra rất nhanh liền đầy lại bao phủ hai người.

Bên ngoài cơ thể song phương đều hình thành lồng khí chân nguyên hộ thể, nước sông bị ngăn cản bên ngoài lồng khí, khó có thể ảnh hưởng hành động của hai người.

Huyền Thiên hai tay cầm kiếm trảm thẳng một kiếm, kiếm quang kịch liệt xé đôi nước sông hơn trăm thước phía trước nhấc lên cơn sóng gió động trời. Bản thân Vũ Văn Hiêu bị trọng thương lại bị nước sông ngăn lại, ngăn cản không kịp, cơ hồ sẽ bị một kiếm của Huyền Thiên chém thành hai nửa.

- Ah -- hiền thê lương mẫu!

Vũ Văn Hiêu thét lên một tiếng thê lương.

Nếu không có một đạo hư ảnh bỗng từ trong cơ thể Vũ Văn Hiêu bay tán loạn ra, một kiếm vừa rồi của Huyền Thiên khẳng định đã chém Vũ Văn Hiêu thành hai khúc rồi.

Hư ảnh là một vị lão giả tuổi chừng năm mươi, thân hình cao lớn, bao phủ trọn Vũ Văn Hiêu vào trong, giống như một hộ thể cương tráo hình người bảo hộ lấy Vũ Văn Hiêu, trừng mắt nhìn Huyền Thiên hét lớn một tiếng:

- Người nào, dám can đảm giết đệ tử thiên tài của ‘ Bá Kiếm Môn ta, quả là muốn chết!

Đây là một đạo kiếm ý!

Một vị đại nhân vật của Bá Kiếm Môn lưu kiếm ý lại trong cơ thể Vũ Văn Hiêu, một khi Vũ Văn Hiêu gặp phải nguy cơ sinh tử thì đạo này kiếm ý này mới lộ ra, tương đương với một bùa hộ mệnh của Vũ Văn Hiêu.

Trước đây Huyền Thiên đánh chết Hoành Tiệm Vân trong sơn mạch Lôi Đình thì thái thượng trưởng lão Hoành Chính Dương của Tiêu Dao Kiếm Tông cũng đã từng lưu lại một đạo kiếm ý trong cơ thể hắn.

Bất quá, kiếm ý Hoành Chính Dương lưu lại là kiếm ý lục giai, mà đại nhân vật của Bá Kiếm Môn hiển nhiên còn cường đại hơn nữa, Huyền Thiên có thể cảm giác được, ít nhất cũng là kiếm ý thất giai, thậm chí -- là bát giai.

Kiếm ý lục giai cũng đã hoàn toàn hóa thực, có được lực lượng cường đại, một ý niệm là có thể chém giết bất luận một võ giả nào từ Địa giai cảnh trở xuống, cho dù là cường giả Địa giai cảnh sơ kỳ thậm chí là trung kỳ chỉ sợ cũng bị đánh cho trọng thương.

Kiếm ý thất giai, bát giai càng đáng sợ hơn.

Kiếm ý thất giai tương đương với võ đạo ý chí của Thiên giai cảnh trung kỳ, nhất niệm đánh chết cường giả Địa giai cảnh sơ kỳ như giết gà chó, cho dù là cường giả Địa giai cảnh trung kỳ thì không chết cũng phải tổn thương.

Kiếm ý bát giai tương đương với võ đạo ý chí của Thiên giai cảnh hậu kỳ, nhất niệm đánh chết cường giả Địa giai cảnh trung kỳ như hái hoa niết thảo. Cường giả Địa giai cảnh hậu kỳ dù không chết cũng phải tổn thương.

Hư ảnh do đạo kiếm ý kia vừa quát lên, thân thể Huyền Thiên như bị vô số đạo kiếm quang chém trúng, vô cùng đau đớn, có ít chỗ máu tương còn văng tung tóe, bị thương không nhẹ.

Đọc truyện chữ Full