Phía đông thánh tổ sơn mạch, chính là sa mạc bao la, cát vàng vô tận. Đoàn người Nhiếp Ly tiến vào trong sa mạc này.
Khi cuồng phong nổi lên, cát vàng đem toàn bộ thế giới trước mắt bao phủ.
Hoàn cảnh nơi này cực kỳ ác liệt, thỉnh thoảng có yêu thú qua lại rất hung hiểm.
Chủ thế giới bao la vô tận, kiếp trước khi Quang Huy Thành bị phá, cư dân nơi đó trốn lên Cao Nguyên Thiên vận, sau đó đông tiến, dưới sự đuổi giết của phong tuyết yêu thú, xuyên qua Thánh Tổ Sơn Mạch, tiến vào Hoang Mạc Vô Tận.
Vô số người ngã xuống ven đường.
Nhiếp Ly nhơ rõ sau khi tiến vào Hoang Mạc Vô Tận, Diệp Tử Vân vì cứu mình mà vị yêu thú giết chết, Nhiếp Ly vốn muốn đi theo, nhưng vì di ngôn của nàng, muốn hắn bảo vệ tộc nhâ còn lại. Thế nhưng sau này, một đường hướng đông đi tới, một người lại một người ngã xuống, cuối cùng chỉ còn lại mình Nhiếp Ly bước vào Sa Mạc Thần Cung.
Giờ nhớ lại, hết thảy kiếp trước, đều là vận mệnh an bài.
Đứng trên cát vàng, hốc mắt Nhiếp Ly ẩm ướt, vô số hình ảnh ùa về, nhớ khi cùng Diệp Tử Vân quen biết nhau, sinh tử không rời ( nó chết mày theo đâu squint emoticon). Là Diệp Tử Vân khiến cuộc đời hắn thay đổi, từ một thiếu nhiên bi quan nhút nhát dần trở thành một thanh niên kiên cường.
“Nhiếp Ly, ngươi khóc?” Tiếu Ngưng Nhi luôn chú ý Nhiếp Ly, nghi ngờ hỏi.
Nhiếp Ly lau đi nước mắt trên mặt, nhìn khuân mặt tuyệt mỹ của Tiếu Ngưng Nhi, lại nhìn Diệp Tử Vân đang ngóng Hoang Mạc Vô Tận phía xa, cảm khái nói: “Ngưng Nhi, lúc ngươi còn sống, sẽ có một số việc, hay một ai đó, dù chỉ xuất hiện rất ngắn trong cuộc đời ngươi, nhưng ký ức đó sẽ không thể xóa nhòa, cả cuộc đời này ngươi sẽ vì nó mà sống. Đoạn ký ức này, không ai có thể thay thế, dù sông cạn đá mòn cũng không.”
Nhiếp Ly lẩm bẩm hồi ức.
Nhìn thần sắc Nhiếp Ly, không biết vì sao trong lòng Tiếu Ngưng Nhi lại thấy đau đớn, nàng mơ hồ hiểu ý của Nhiếp Ly. Thế nhưng, Nhiếp Ly ngươi biết không, ngươi chính là ký ức không thể xóa nhòa trong cuộc đời ta. Khi tiến vào Long Khư Giới Vực, nếu nhất định phải tách ra, ta sẽ vì đoạn ký ức này mà sống, ký ức không ai có thể thay thế. ( dịch xong đoạn này mà chua hết cả răng, sến đừng hỏi upset emoticon)
Hốc mắt Tiếu Ngưng Nhi ngấn lệ, tuy trong lòng đau xót, nhưng nàng vẫn cười nói: “Nhiếp Ly ngươi sao đột nhiên lại nói mê sảng như vậy, Sa Mạc Thần Cung ngươi nói còn xa không, chúng ta may đi thôi!”
Nói xong, Tiếu Ngưng Nhi quan đầu đi về phía trước, trong cát vàng đầy trời, bóng dáng xinh đẹp của nàng có chút cô đơn.
Nhìn bóng lưng của Tiếu Ngưng Nhi, trong lòng Nhiếp Ly thở dài, cũng đi tới phía trước.
Đi tới bên Diệp Tử Vân, phát hiện nàng đang ngây ngốc nhìn sa mạc, cau mày, không biết đang nghĩ gì.
“Tử Vân, ngươi sao vậy?” Nhiếp Ly nghi hoặc hỏi.
Tiếu Ngưng Nhi bên cạnh cũng hiếu kỳ nhìn Diệp Tử Vân.
Thần sắc Diệp Tử Vân mờ mịt, nàng cau mày, giống như đang nhớ gì đó, nhưng lại không nghĩ ra.
“Thật kỳ quái, ta chưa từng tới đây, vậy tại sao lại có cảm giác như đã từng quen biết, long ta rất đau, có những đoạn ký ức ngắn ngủi lướt qua, có buồn có vui, ta không hiểu gì cả?” Diệp Tử Vân lắc lắc đầu.
Nghe Diệp Tử Vân nói, Nhiếp Ly cảm thấy trời đất điên đảo. Cái này thật kì quái, từ khi Diệp Tử Vân sinh ra vẫn luôn ở Quang Huy Thành không hề ra ngoài, nhưng sao khi tới đây nàng lại có cảm giác quen thuộc?
“Ngươi có thể cố nhớ lại không?” Nhiếp Ly nắm vai diệp từ vân, lo lắng hỏi.
Diệp Tử Vân mờ mịt lắc đầu: “Đó là ký ức của ai, sao lại ở trong đầu ta, ta không hiểu, bên trong ký ức, chúng ta hình như bị yêu thú đuổi giết.”
Nhiếp Ly khiếp sợ nhìn Diệp Tử Vân, sao Diệp Tử Vân có thể có được ký ức kiếp trước, đây là vì sao? Không lẽ Diệp Tử Vân cũng chùng sinh? Không đúng, không có Thời Không Yêu Linh Chi Thư, Diệp Tử Vân sao có thể chùng sinh được?
Nhiếp Ly ngày càng mờ mịt, hết thảy những chuyện này, tuyệt đối đang cất giấu một bí mật rất lớn, hắn nhìn Diệp Tử Vân, gấp gáp hỏi: “Ngươi có nhớ được gì khác không?”
Diệp Tử Vân cau mày, cố gắng nhớ lại. Nghĩ đến những ký ức đó, thân thể nàng tựa hồ sinh ra một tia cảm giác khác thường, nàng mơ hồ nhìn thấy, y phục của mình chậm rãi chảy xuống, ánh trăng chiếu rọi, thân thể như bạch ngọc hiện ra, nàng vui sướng hướng tới người yêu của mình.
Người đối diện là... Nhiếp Ly?
Hai tay Nhiếp Ly nhẹ nhàng xoa nắn thân thể nàng, một dòng điện tê dại chạy qua thân thể, Nhiếp Ly bế nàng lên. Dưới ánh trăng, khuân mặt kiên nghị kia của Nhiếp Ly làm tim nàng đập thình thịch, nàng yêu hắn.Tình yêu của họ, đều hận không thể hòa đối phương vào cơ thể mình.
Một cảm giác kỳ dị lan truyền, nàng nhẹ nhàng ừm một tiếng.
CẮT.
Đây chỉ là ký ức, Diệp Tử Vân tỉnh lại.
Nhiếp Ly đang lo lắng nhìn Diệp Tử Vân, chỉ thấy hai má nàng đỏ rực, khuân mặt xinh đẹp, bờ môi gợi cảm, làm người ta không nhịn được muốn cắn một cái. Khi Diệp Tử Vân đang chìm trong hồi ức, Nhiếp Ly lo nàng gặp chuyện không hay, nên nhích lại gần, muốn từ trong đôi mắt động lòng người kia tìm ra thứ gì đó.
Diệp Tử Vân từ trong suy nghĩ tỉnh lại, cảnh tượng kiều diễm kia làm tim nàng đập thình thịch, mở to mắt, đột nhiên thấy khuân mặt của Nhiếp Ly ngay trước mặt, nàng nha một tiếng, tay đánh ra.
“BA ~” một tiếng giòn tan.
“Lưu manh, ta không để ý ngươi nữa!” Diệp Tử Vân vội vã tránh xa Nhiếp Ly, xoay người rời đi, đấu cúi tới sắp chạm ngực rồi.
Bị Diệp Tử Vân tát cho phát, Nhiếp Ly đơ luôn, chả hiểu chuyện gì. Nói đến lưu manh, đêm đó Diệp Tử Vân cởi sạch chui vào phòng hắn không phải mới là lưu manh sao?
Nghe tiếng tát, đám Lục Phiêu Đỗ Trạch quay lại nhìn, nghi hoặc nhìn Nhiếp Ly.
“Nhiếp Ly, ngươi là gì Tử Vân nữ thần vậy?” Sắc mặt Lục Phiêu quái dị nhìn Nhiếp Ly: “Tuy nàng đã là hôn thê của ngươi, nhưng ngươi cũng không cần vội vã như thế chứ?”
“Ta...” Nhiếp Ly phiền muộn, hắn vốn chả làm gì, cũng không biết sao Diệp Tử Vân làm vậy.
Diệp Tử Vân cúi đầu, nàng đã bình tĩnh lại, nhưng mặt vẫn rất đỏ, ngực phập phồng, tim đập loạn, nàng biết mình đã vô cớ đánh Nhiếp Ly, nhưng nàng không cần phải xin lỗi. Trong đoạn ký ức kia, thân thể nàng sinh ra cảm giác kỳ quái. Nàng mới không cùng Nhiếp Ly làm cái việc xấu hổ đó!
Thế nhưng, đây chẳng lẽ là suy nghĩ nội tâm chân thật của nàng? Nhớ tới mình đã cởi sạch y phục trước mặt Nhiếp Ly, nàng có cảm giác không còn mặt mũi nhìn người nữa.
Nhìn bóng lưng Diệp Tử Vân, trong lòng Nhiếp Ly khẽ động. Diệp Tử Vân đã nhớ lại việc kiếp trước? Tuy đối với việc này có chút khó hiểu, nhưng Nhiếp Ly cũng vui mừng. Nếu Diệp Tử Vân nhớ lại ký ức kiếp trước, tất nhiên sẽ hiểu được tình cảm của mình đối với nàng.
Tiếu Ngưng Nhi hết nhìn Nhiếp Ly lại nhìn Diệp Tử Vân, nàng không hiểu gì cả. Nhiếp Ly đột nhiên kích động? Diệp Tử Vân đột nhiên đỏ mặt tát Nhiếp Ly? Hơn nữa hai người còn nói đến trí nhớ các loại khó hiểu!
“Nhiếp Ly, nàng bị sao vậy?” Tiếu Ngưng Nhi nghi hoặc hỏi Nhiếp Ly.
Nhiếp Ly liếc nhìn bóng lưng của Diệp Tử Vân thật sâu, lại nhìn Tiếu Ngưng Nhi nói: “Ngưng Nhi, ngươi tin vào kiếp trước kiếp này không?”
Nghe Nhiếp Ly nói, Tiếu Ngưng Nhi hơi dừng lại, rồi chân thành gật đầu nói: “Ta tin!”
Nhiếp Ly ngây ngốc, câu trả lời này làm hắn giật mình.
Tiếu Ngưng Nhi tiếp tục nói: “Từ rất sớm, ta đã nghi ngờ rồi. Ngẫu nhiên đứng dưới một gốc cây, ngẫu nhiên ngồi bên cửa sổ, ta sẽ sinh ra ảo giác, dường như mình đã trải qua sự tình nào đó, nó diễn ra liên tục, tuần hoàn không ngừng.”
“Trước khi gặp ngươi, ta luôn bị hãm trong ác mộng. Ta mơ bị gia tộc bức hôn, phải gả cho Thẩm Phi, vì vậy mà tức giận bỏ đi, bước vào rừng rậm u tối, từ đó rơi vào hắc ám vô tận!”
“Ta còn mơ thấy, trong rừng rậm hắc ám đó, ta là một linh hồn du đãng, nhận vô số tra tấn thống khổ...”
“Thẳng đến một ngày, một thiếu niên đem ta kéo ra từ trong ác mộng, một khắc đó, thế giới cảu ta từ hắc ám thành quang minh, từ đó trở đi, ta liền quyết định, dùng tất cả của mình để bảo đáp hắn.!”
Nghe Tiếu Ngưng Nhi nói, Nhiếp Ly triệt để khiếp sợ, Tiếu Ngưng Nhi kiếp trước đúng là không chịu khuất phục số phân mà bước vào Hắc Ma Sâm Lâm, sau đó không đi ra nữa!
“Ngươi còn nhớ tới gì khác không?” Nhiếp Ly nhìn Tiếu Ngưng Nhi hỏi.
Nàng lắc đầu: “Những việc trước đó rất mơ hồ, ta không thể hiểu được, giống như là có một chút, nhưng cũng không khắc sâu...”