Tất cả đang điên cuồng tàn sát lẫn nhau để tranh đoạt Hằng Hà Chi Tinh. Tình hình ngày càng nghiêm trọng.
Viêm Dương cúi đầu nhìn thoáng qua những thi thể, từng tia lực lượng từ những thi thể này thẩm thấu vào trong đất.
Nhìn đám người đang tranh đoạt Hằng Hà Chi Tinh kia, Viêm Dương nhíu mày, hắn mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không đúng ở đây.
"Tất cả quay trở lại, không cần đoạt Hằng Hà Chi Tinh nữa, đi theo ta!" Viêm Dương trầm giọng nói ra, sau đó bay vút về phía khác.
Mặc dù đám cường giả của Hoả Thần Tông không hiểu tại sao Viêm Dương lại hạ lệnh như vậy, nhưng vẫn là đi sát theo Viêm Dương.
Trung tâm Chủ điện.
Nhiếp Ly tìm kiếm khắp nơi nhưng không tìm thấy chút Hằng Hà Chi Tinh nào, đành phải đi tiếp, chuyển qua một cái cửa nhỏ, tới hậu điện.
Trong hậu điện có mấy chục bức tượng điêu khắc, trên những bức tượng đều khắc rõ rất nhiều Minh văn.
Chứng kiến mấy chục bức tượng điêu khắc này, Nhiếp Ly mỉm cười, dựa theo phương vị mà suy tính, chỉ có một cái là điểm mấu chốt chân chính.
Những bức tượng này có thể mê hoặc được người khác, nhưng đừng hòng thoát khỏi ánh mắt của Nhiếp Ly, hắn dừng lại suy ngẫm.
Ngay lúc đó, bên ngoài Chủ điện, Thủy Tinh Ngọc Bích đột nhiên ầm ầm sụp đổ, một đường hầm thật dài xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Toàn bộ đám người đang cảm ngộ trước Thủy Tinh Ngọc Bích đều ngẩn ra. Trước đó, bọn hắn đã làm đủ mọi cách, thử mọi loại phương pháp nhưng vẫn không thể tiến vào. Vậy tại sao bây giờ Thủy Tinh Ngọc Bích lại mở ra?
"Đi thôi!"
"Vào xem!"
Sưu sưu sưu, từng thân ảnh bay vào trong, trong mắt của bọn hắn, Hư Ảnh Thần Cung khẳng định cất giấu vô vàn bảo vật.
Bên ngoài pháp trận, sinh môn rộng mở, vô số cường giả tràn vào chủ điện.
Nhiếp Ly đi qua một pho tượng khác, đã xác định bảy cái không phải là điểm mấu chốt của trận pháp.
Một tiếng hừ lạnh từ sâu trong Hư Ảnh Thần Cung truyền đến: "Người phương nào dám cả gan quấy nhiễu ta. Còn không mau mau rời đi, nếu không, đừng trách ta không khách khí!"
Thanh âm tựa như chấn lôi này đánh vào tai của Nhiếp Ly.
"Ngươi là ai?" Nhiếp Ly ngẩng đầu nhìn về phía sâu trong Hư Ảnh Thần Cung.
"Ta chính Hư Ảnh Thần Cung này, mọi thứ trong này đều do ta khống chế, nếu muốn, ta có thể đem toàn bộ sinh linh trong Thần Cung này hóa thành tro tàn. Nơi này không phải là nơi ngươi nên đến, mau rời đi!" Thanh âm kia mang theo một tia sát khí.
"Ồ!" Nhiếp Ly nhẹ gật đầu, sau đó tiếp tục quan sát những điêu khắc này.
"Rốt cuộc ngươi có hiểu lời của ta không? Rời đi ngay lập tức, bằng không, đừng trách ta không khách khí!" Cái thanh âm kia mang theo chút giận dỗi.
"Vậy thì ngươi cứ không khách khí đi. Dù sao ta chỉ có Thiên Mệnh cảnh giới mà thôi, chết cũng không thành vấn đề." Nhiếp Ly bình tĩnh nói.
Nhiếp Ly hoàn toàn không quan tâm sinh tử!
Cái thanh âm kia trầm mặc một lát, nói ra: "Nếu ngươi đã không sợ sinh tử, tại sao không tham gia tranh đoạt Hằng Hà Chi Tinh, như vậy, ngươi sẽ có cơ hội lấy được bảo vật được giấu kín trong Hư Ảnh Thần Cung!"
"Ta chỉ có Thiên Mệnh cảnh giới. Mà ở ngoại điện, người yếu nhất đều là Thiên Tinh, Thiên Chuyển Cảnh, ta không phải là đối thủ của bọn hắn, tranh giành Hằng Hà Chi Tinh với bọn hắn, không phải là muốn chết sao?" Nhiếp Ly vừa nói, vừa đi về phía trước vài bước, bức tượng thứ tám cũng không phải điểm trọng yếu của trận pháp.
"Tuy rằng ngươi chỉ có Thiên Mệnh cảnh giới, nhưng mà cũng chưa chắc không có cơ hội. Ta đã ẩn giấu mấy chục vạn khối Hằng Hà Chi Tinh trong mật thất của chủ điện, chỉ cần ngươi nghe theo chỉ dẫn của ta, liền có thể tìm được Hằng Hà Chi Tinh. Như vậy, ngươi có thể thoải mái mà đạt được bảo vật của Hư Ảnh Thần Cung rồi!" Cái thanh âm kia tiếp tục nói.
"Thật ư?" Nhiếp Ly kinh ngạc nói.
"Đương nhiên là thật rồi! Ta chỉ là đám ý niệm được sinh ra từ Hư Ảnh Thần Cung mà thôi, bảo vật trong này không có một chút tác dụng nào với ta. Chẳng lẽ ta lại lừa ngươi?"
"Trong đây cất giấu bảo vật gì?" Nhiếp Ly đi qua bức tượng thứ chín. Cái này cũng không phải mấu chốt của trận pháp.
"Bảo vật trong Hư Ảnh Thần Cung có rất nhiều, chỉ tính riêng Linh Thạch Tinh Kim thì đã có mấy chục triệu khối, còn có vô số bảo khí, chỉ một phần nhỏ trong đó cũng có thể sánh ngang với tài phú của một Thần Tông!" Thanh âm kia phát ra từng lời mê hoặc.
"Ta không có hứng thú với những tài vật này!" Nhiếp Ly tiếp tục nói, hắn còn đang nghiên cứu những bức tượng này.
"Trừ những thứ này ra, trong Hư Ảnh Thần Cung còn ẩn giấu rất nhiều kiện thượng cổ Thần vật, cường đại thượng cổ Thần vật, ngươi chỉ cần nhỏ máu nhận chủ là có thể sử dụng, sức mạnh vô cùng to lớn!" Thanh âm kia tiếp tục.
"Không hứng thú!" Nhiếp Ly lắc đầu.
"Rốt cuộc ngươi hứng thú với cái gì!" Thanh âm kia trầm giọng, phẫn nộ.
"Ta cảm thấy những bức tượng này rất có ý nghĩa, thật ra ta là một nghệ nhân ngao du bốn phương!" Nhiếp Ly có chút hăng hái mà nhìn những điêu khắc trước mặt, hắn vẫn còn diễn toán những Minh Văn được khắc trên đó.
Ngay lúc này, ánh mắt của Nhiếp Ly rơi vào trên chân bức tượng điêu khắc, một khối Linh Thạch Tinh Kim thất lạc đã hấp dẫn sự chú ý của hắn.
Chỉ là một khối Linh Thạch Tinh Kim mà thôi, tuy không phải là tài phú kinh người gì, nhưng có còn hơn không, Nhiếp Ly xoay người đem khối Linh Thạch Tinh Kim này nhặt lên.
Ngay tại thời điểm Nhiếp Ly nhặt lên khối Linh Thạch Tinh Kim, chỉ nghe một thanh âm thê lương vang lên.
"Buông khối Linh Thạch Tinh Kim này, nó là của ta!"
"Nếu như ngươi dám cầm nó đi, ta sẽ giết ngươi!"
"Mọi thứ trong hư ảnh thần cung này đều thuộc về ta, không ai được di chuyển! Ai dám động đến liền giết không tha! Sát sát sát, ta muốn giết tất cả đám người này, ta không cho phép ai mang bảo vật từ trong Hư Ảnh Thần Cung ra ngoài..." Thanh âm kia cuồng loạn kêu gào, tựa như Ma Âm, đánh vào trong lỗ tai của Nhiếp Ly.
Nhiếp Ly tay phải cầm khối Linh Thạch Tinh Kim kia, âm thanh kia sắc nhọn chói tai, làm Nhiếp Ly không khỏi nhíu mày, quả thực muốn thủng màng nhĩ.
Cầm một khối Linh Thạch Tinh Kim thất lạc mà thôi, có cần phải kích động như vậy không?
Tựa hồ là nghĩ đến cái gì, Nhiếp Ly khóe miệng có chút nhếch lên, hắn lại tiếp tục nghiên cứu những bức điêu khắc.
"Ngươi có nghe lời của ta không? Bỏ khối Linh Thạch Tinh Kim xuống rồi cút cho ta, bằng không, ta sẽ cho ngươi chết không có chỗ chôn!" Thanh âm kia cuồng nộ chửi bới, tựa như là một chửi đổng người đàn bà chanh chua vậy
Nhưng Nhiếp Ly cũng không quan tâm, hết sức chăm chú mà diễn toán Minh Văn trên tượng.
Trong chủ điện, từng thân ảnh bay vút đến, một đường thông suốt, cho nên bọn hắn không dùng lại chút nào, tiến thẳng vào chủ điện.
"Nơi đây đã là chủ điện!"
"Rốt cuộc bảo vật của Hư Ảnh Thần Cung giấu ở nơi nào?"
Đám người kia tìm kiếm khắp nơi, chớp mắt thời gian, bọn hắn phát hiện một cánh cửa nhỏ được đóng chặt.
"Chẳng lẽ, trong này?"