TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Ở Rể
Chương 167: 167: Tôi Có Vợ Rồi

Dương Thanh nhất thời hoảng hốt, vội vàng chạy tới chỗ của Tần Thanh Tâm: "Vợ ơi, em đừng hiểu nhầm...”

"Hai người đã nắm tay nhau rồi, còn có gì để giải thích chứ?"

Tần Thanh Tâm đẩy Dương Thanh ra, xoay người đi về phía phòng bệnh của Tần Đại Dũng.

"Tâm...”

Dương Thanh đuổi theo.

Nhưng anh còn chưa kịp nói gì đã bị Tần Thanh Tâm vô tình ngắt lời: "Bây giờ tôi không muốn gặp anh, cũng không muốn nghe bất cứ lời giải thích nào của anh hết!"

Nhìn theo bóng cô rời đi, trong lòng Dương Thanh cảm thấy cay đắng.

Sợ rằng lúc này mình quấn lấy Tần Thanh Tâm giải thích, sẽ chỉ làm cô càng giận hơn thôi.

"Dương Thanh xin lỗi, vừa rồi tôi quá kích động đã làm chị ấy hiểu nhầm”.

Lúc này Hạ Hà đi tới, áy náy nói.

"Không sao, không phải lỗi của cô.

Tôi sẽ tìm cơ hội giải thích với cô ấy”.

Dương Thanh khẽ lắc đầu, bỗng nhiên lại hỏi: "Đúng rồi, vừa rồi chúng ta nói tới đâu nhỉ?"

Có hiểu nhầm vừa rồi, Hạ Hà cũng không tiện mở miệng vay tiền nữa, lại nói: "Có phải chị ấy là mẹ của Tiêu Tiêu không? Chị ấy thật đẹp! Tôi đi với anh tìm chị ấy giải thích được không?"

Dương Thanh vội ngăn lại: "Cô không cần để ý tới chuyện này làm gì.

Đây chỉ là một hiểu nhầm thôi.

Chờ cô ấy hết giận, tôi sẽ giải thích”.

Hạ Hà khẽ gật đầu và không nói nữa, nhưng vẻ mặt vẫn vô cùng áy náy.

Ở phía khác, Tần Thanh Tâm đi thật xa vẫn không thấy Dương Thanh đuổi theo, cô tức giận: "Đồ xấu xa, em nói không muốn nghe anh giải thích thì anh không giải thích nữa à?"

Khi cô vừa tận mắt nhìn thấy Hạ Hà nắm tay Dương Thanh, cô thật sự rất tức giận.

Nhưng cô nhanh chóng hiểu ra, trong này nhất định còn có ẩn tình nào khác, chắc cô đã hiểu nhầm gì đó.

Nếu Dương Thanh biết được suy nghĩ trong lòng Tần Thanh Tâm lúc này, nhất định sẽ càng phiền muộn hơn.

"Dương...

Hạ Hà!"

Lúc này, bác sĩ Hàn mới từ văn phòng của viện trưởng đi ra, vừa thấy Dương Thanh và Hạ Hà, bà ấy vừa muốn gọi Dương Thanh lại chợt nhớ tới chuyện anh yêu cầu phải giữ bí mật.

"Hạ Hà, tôi nói cho cô biết một tin tức tốt.

Chi phí chữa trị của mẹ cô và các chi phí mà nhà cô nợ bệnh viện trong giai đoạn trước đều sắp được giải quyết rồi”.

Bác sĩ Hàn lập tức báo tin tức tốt này cho Hạ Hà biết.

Mặt Hạ Hà đờ đẫn, đột nhiên có cảm giác vui mừng như muốn bay lên trời.

Vừa rồi cô ta còn đang lo lắng về chuyện tiền nong, bác sĩ Hàn lại đột nhiên nói cho cô ta biết, mình không cần lo lắng về tiền nữa.

"Bác sĩ Hàn, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?", thật lâu sau, Hạ Hà mới hoàn hồn.

Bác sĩ Hàn cầm tay Hạ Hà, vui mừng nói: "Có một mạnh thường quân đã quyên tặng cho bệnh viện một khoản tiền lớn, muốn lập quỹ chữa trị nhiễm trùng đường tiết niệu.

Ngay vừa nãy, viện trưởng đã cho người đi soạn tài liệu đóng dấu, mẹ cô sẽ là đối tượng đầu tiên được quỹ này giúp đỡ”.

Lúc này Hạ Hà mới hiểu được có chuyện gì xảy ra, mừng rơi nước mắt, kích động nói: "Cảm ơn bác sĩ Hàn! Cảm ơn bác sĩ Hàn!"

"Nếu nói cảm ơn thì phải cảm ơn mạnh thường quân kia.

Tôi cũng chẳng làm được gì.

Sau này cô cứ yên tâm ở bên cạnh chăm sóc cho mẹ, một khi tìm được nguồn thận thích hợp, chúng tôi lập tức làm phẫu thuật ghép thận cho mẹ cô”.

Bác sĩ Hàn vừa cười vừa nói.

Bà ấy thật lòng thương Hạ Hà.

Cô ta còn trẻ lại phải gánh áp lực lớn như vậy.

"Bác sĩ Hàn, tôi muốn hỏi mạnh thường quân mà bác sĩ nói là ai vậy? Tôi muốn trực tiếp cảm ơn người đó”, Hạ Hà lại hỏi.

Bác sĩ Hàn có nỗi khổ trong lòng, lắc đầu: "Đối phương quyên tặng giấu tên, làm việc tốt không để lại tên.

Nếu cậu ấy đã chọn như vậy, chắc hẳn không muốn người khác chú ý nhiều tới mình”.

Hạ Hà khẽ gật đầu, trong mắt hơi thất vọng.

"Cậu này là bạn trai cô à? Tôi thấy rất có tinh thần đấy, vừa nhìn đã biết là một cậu thanh niên tốt rồi.

Nếu gặp được thì phải lấy ngay, tuyệt đối đừng bỏ qua đấy!"

Bác sĩ Hàn liếc nhìn Dương Thanh, cười nói.

Bây giờ bà ấy nhìn Dương Thanh thế nào cũng thấy thích.

Mặt Hạ Hà nhất thời đỏ lựng, vội vàng nói: "Bác sĩ Hàn, bác sĩ đừng hiểu nhầm.

Anh ấy chỉ là một người bạn của tôi thôi!"

"Người yêu không phải đều bắt đầu từ bạn à?"

Bác sĩ Hàn không đồng ý, vừa cười vừa nói: "Tôi đã nói cho cô biết tin tức tốt rồi, tôi không quấy rầy hai người nữa”.

Bà ấy nói xong, xoay người rời đi.

Mặt Hạ Hà đã đỏ ửng.

Dương Thanh cười nói: "Tôi đi thăm dì!"

Dương Thanh đi theo Hạ Hà vào phòng bệnh mẹ của cô ta, thấy một người phụ nữ trung niên trông rất bình thường, sắc mặt yếu ớt nằm ở trên giường bệnh.

"Mẹ, đây là bạn con, Dương Thanh!"

Hạ Hà nói với người phụ nữ trung niên.

Lúc này bà Hạ mới mở mắt ra, ánh mắt chợt sáng lên khi nhìn thấy Dương Thanh.

"Chào dì!"

Dương Thanh đặt một giỏ trái cây trên tủ đầu giường, mỉm cười chào.

Bà Hạ lập tức cười dịu dàng, chỉ vào cái ghế đặt bên cạnh giường bệnh: "Thanh, cháu mau ngồi đi!"

"Đúng rồi mẹ, con nói cho mẹ nghe một tin tức tốt nhé.

Bác sĩ Hàn vừa nói, có mạnh thường quân quyên tặng giấu tên một khoản tiền lớn, sắp thành lập quỹ chữa trị nhiễm trùng đường tiết niệu.

Còn mẹ sẽ thành đối tượng giúp đỡ đầu tiên của quỹ này”, Hạ Hà lập tức chia sẻ tin tức tốt này cho bà Hạ.

"Thật à?"

"Đương nhiên là thật rồi.

Chính bác sĩ Hàn nói cho con biết đấy”.

"Vậy thì tốt quá, cuối cùng con gái của mẹ không cần phải lo âu vì chuyện tiền nong rồi”.

Nhìn cảnh tượng hai mẹ con ôm nhau, mừng rơi nước mắt, trong lòng Dương Thanh thấy rất thỏa mãn.

Nếu năm năm trước cũng có quỹ như vậy, có lẽ mẹ đã không mất?

Sau khi hai mẹ con bớt xúc động, Dương Thanh vừa định rời đi lại bị bà Hạ đột nhiên kéo lại, nhiệt tình hỏi: "Dương Thanh, năm nay cháu bao nhiêu tuổi?"

"Năm nay cháu hai mươi bảy tuổi!", Dương Thanh thành thật trả lời.

"Nhà cháu ở đâu?", bà Hạ hỏi.

"Có thể xem như là ở Giang Hải!", Dương Thanh vẫn chưa ý thức được điều gì.

"Nhà cháu có mấy người?", bà Hạ lại hỏi.

...

Dương Thanh nhanh chóng hiểu ra, lập tức dở khóc dở cười.

Anh lại bị bà Hạ xem thành bạn trai của Hạ Hà à?

Hôm nay có chuyện gì xảy ra vậy?

Đầu tiên là anh bị bác sĩ Hàn hiểu nhầm, tiếp theo lại bị bà Hạ hiểu nhầm, thậm chí ngay cả Tần Thanh Tâm cũng hiểu nhầm.

"Mẹ, mẹ đang điều tra hộ khẩu à?"

Hạ Hà nổi giận: "Dương Thanh đã kết hôn, con gái anh ấy cũng bốn, năm tuổi rồi”.

"Hả? Đã kết hôn rồi à?", bà Hạ thất vọng.

"Dì, dì nghỉ ngơi đi, cháu sẽ quay lại thăm dì vào hôm khác!", Dương Thanh vội vàng đứng lên chào.

Sau khi Hạ Hà tiễn Dương Thanh ra ngoài mới áy náy nói: "Xin lỗi anh, lại khiến anh bị hiểu nhầm”.

"Chính là thằng nhóc kia!"

Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên.

Đó chính là Trang Tất Phàm mới bị Dương Thanh đạp một cái trước đó.

Gã còn dẫn theo hai vệ sĩ mặc com lê.

Vừa nghe thấy Trang Tất Phàm nói vậy, hai người vệ sĩ đều chạy về phía Dương Thanh.

Hạ Hà lập tức hoảng loạn, nhìn Trang Tất Phàm tức giận nói: "Anh muốn làm gì?"

"Con đàn bà khốn kiếp này, cô còn có mặt mũi hỏi tôi làm gì à?"

Trang Tất Phàm cười lạnh: "Nếu anh ta dám làm bạn trai của cô, vậy tôi sẽ đánh cho anh ta thành tàn phế trước đã!"

Ánh mắt Dương Thanh lạnh dần, lãnh đạm nói: "Chỗ này là bệnh viện, đừng làm ảnh hưởng tới bệnh nhân nghỉ ngơi.

Có chuyện gì, chúng ta ra bên ngoài nói!"

"Mẹ nó, anh là cái thá gì mà dám bàn điều kiện với tôi?"

Trang Tất Phàm vô cùng nóng nảy, ra lệnh: "Đánh thằng khốn này tàn phế cho tao!"

- ---------------------------

.

Đọc truyện chữ Full