Dương Thanh đứng cách xa đám người Mã Siêu một đoạn nhưng thính lực siêu đỉnh giúp anh nghe thấy lời bọn họ rất rõ ràng.
Anh ta họ Hoàng, tự xưng là chồng chưa cưới của Ngải Lâm, hiển nhiên chính là người nhà họ Hoàng, một trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô.
Lúc trước Ngải Lâm từng kể với Dương Thanh, nhà họ Ngải muốn hi sinh hạnh phúc của cô ấy để làm thông gia với nhà họ Hoàng.
Không ngờ đối phương đã tìm đến tận Giang Hải.
“Dương Thanh, hình như chị Lâm đang gặp rắc rối, chúng ta mau qua đó xem sao!”
Xa xa, Tần Thanh Tâm cảm nhận được khí thế giương cung bạt kiếm giữa bọn họ.
Sau lưng Hoàng An còn có một người đàn ông trung niên mặc áo đen, dáng người không vạm vỡ bằng Mã Siêu nhưng khí thế chẳng hề thua kém, là một cao thủ.
Dù sao cũng là người của một trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô, có cao thủ đi theo bảo vệ cũng rất bình thường.
“Sao anh lại tới đây?”
Trông thấy Hoàng An, sắc mặt Ngải Lâm cực kỳ khó coi.
Cô ấy bước lên trước không vui hỏi.
Bị Mã Siêu cự tuyệt bắt tay, Hoàng An cũng không hề tức giận, nhanh chóng rút tay về cười đáp: “Anh đi theo người lớn trong nhà tới Giang Hải bàn chút chuyện riêng, nghe nói em ở đây nên tới thăm”.
“Anh Siêu, chị dâu, xin lỗi hai người, chúng em đến muộn!”
Đúng lúc này, Dương Thanh và Tần Thanh Tâm đi tới, anh mỉm cười tỏ lòng xin lỗi.
Anh gọi anh Siêu và chị dâu khiến Mã Siêu và Ngải Lâm vô cùng kinh hãi, nhưng họ nhanh chóng hiểu ra ý đồ của anh.
Hoàng An nghe thấy lời Dương Thanh nói, dáng vẻ thư sinh lịch sự vừa rồi của anh ta lập tức biến mất, sắc mặt lạnh lùng.
“Thằng ranh, cậu vừa gọi Ngải Lâm là gì?”
Hoàng An híp mắt nhìn Dương Thanh, giọng điệu chứa đầy sát khí.
Vệ sĩ sau lưng anh ta lại cảm nhận được khí thế kinh người từ Dương Thanh, vô thức nhấc chân đến gần Hoàng An hơn.
“Anh không nghe hiểu tiếng người à? Hay là lỗ tai có vấn đề?”
Dương Thanh lạnh giọng nói, mỉm cười trêu tức.
“Cậu muốn chết hả?”
Hoàng An lập tức nổi giận.
“Hoàng An, anh định làm gì vậy?”
Ngải Lâm nổi giận đứng chắn trước người Dương Thanh.
Cô ấy biết thân phận của Dương Thanh, cũng biết năng lực của anh đủ để không coi Hoàng An ra gì.
Nhưng nhà họ HSu lưng Hoàng An sẽ gây phiền phức lớn cho anh.
Cô ấy không muốn việc riêng của mình trở thành gánh nặng của người khác.
“Ngải Lâm, em có biết mình đang làm cái gì không?”
Hoàng An nhìn chằm chằm Ngải Lâm, giận dữ quát: “Em là vợ chưa cưới của anh, thế mà lại anh anh em em với người đàn ông khác, em không chỉ gây sự với anh mà còn đang khiêu khích toàn bộ nhà họ Hoàng đấy!”
“Tôi đồng ý gả cho anh bao giờ?”, Ngải Lâm cả giận nói.
“Chỉ vì thằng đàn ông này sao?”
Hoàng An chỉ vào Mã Siêu, tức giận chất vấn.
“Anh chưa lấy vợ, tôi chưa gả chồng, tôi ở bên người nào liên quan gì tới anh?”
Lúc này Ngải Lâm cực kỳ bá đạo, còn chủ động ôm tay Mã Siêu.
“Em không sợ gây rắc rối cho nhà họ Ngải sao?”
Hoàng An híp mắt uy hiếp.
“Thì ra lại là một thằng ngu chỉ biết dựa hơi gia tộc”.
Dương Thanh cười lạnh một tiếng.
“Thằng ranh, cậu có tin tôi giết cậu ngay tại đây cũng không bị làm sao không?”, Hoàng An trợn mắt dọa nạt.
Ánh mắt Dương Thanh lạnh dần: “Anh biết tôi ghét cái gì nhất không?”
“Cái gì?”
Hoàng An vô thức hỏi.
“Vèo!”
Anh ta vừa nói xong, Dương Thanh đã biến mất.
“Cậu An cẩn thận!”
Cao thủ bên cạnh Hoàng An hoảng sợ hô lên, định vọt tới ngăn cản Dương Thanh.
“Bốp!”
Nhưng ông ta vừa nhúc nhích, Dương Thanh đã xuất hiện trước mặt Hoàng An, bóp cổ anh ta.
“Cút!”
Dương Thanh quát lớn.
- ---------------------------
.