TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Ở Rể
Chương 352: 352: Tình Cờ Gặp Lại Người Quen Cũ

"Ngủ đi!"

Bấy giờ, Tần Thanh Tâm mới lên tiếng, nhưng ánh mắt đã nhuốm đôi phần buồn bã.

Dương Thanh lập tức luống cuống, mối quan hệ của đôi bên khó khăn lắm mới có thể có được một bước đột phá mang tính thực chất, nếu chỉ bởi lời mời của Hàn Phi Phi mà bị hủy hoại mất thì quả thực là một mất mát quá lớn.

Tần Thanh Tâm quay lưng về phía Dương Thanh, trong lòng cũng thấp thỏm lo âu.

Cô cùng Dương Thanh có thể đi tới ngày hôm nay quả thật chẳng dễ dàng gì, nhưng Dương Thanh càng cho cô thấy mạng lưới quan hệ lớn mạnh của anh thì nội tâm cô lại càng thêm bất an.

"Vợ à, em cứ yên tâm, ngày mai anh không đi nữa, chỉ ở bên em và con gái mình thôi!"

Dương Thanh bỗng vươn tay ôm Tần Thanh Tâm vào lòng.

Tuy anh không hiểu vì sao Tần Thanh Tâm đột nhiên cư xử lạ như vậy nhưng anh biết chắc một điều, việc này nhất định có liên quan đến chuyện anh định tham gia tiệc sinh nhật của Hàn Phi Phi chiều mai.

"Đừng anh!"

Dương Thanh vừa dứt lời, Tần Thanh Tâm vội vàng lên tiếng can ngăn.

Cô chủ động quay người lại, đôi mắt đỏ hoe nhìn Dương Thanh: "Chồng à, em không sao, trước đây ông chủ Hàn đã từng giúp đỡ anh khi ở Châu Thành, đúng là anh nên tới chào hỏi ông ấy một tiếng".

"Nhưng mà..."

Dương Thanh còn chưa nói hết câu, Tần Thanh Tâm đã hôn lên môi anh.

Dù chỉ là một nụ hôn lướt qua nhưng nó lại khiến Dương Thanh xao động tâm hồn, sững sờ.

"Chồng!"

Tần Thanh Tâm nheo mắt quyến rũ, nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Hôn em đi!"

Nói đoạn, cô nhắm mắt lại.

Dương Thanh thoáng ngây ra một tích tắc, sau đó lập tức lấy lại tinh thần, nhào tới cực kì hăng hái.

Nửa giờ sau, Tần Thanh Tâm nép vào lòng Dương Thanh, trên má vẫn còn ửng hồng.

"Vợ, rốt cuộc em sao vậy?"

Sau một cuộc mây mưa, Dương Thanh càng thêm thấp thỏm.

Tần Thanh Tâm lườm anh một cái, gắt gỏng nói: "Đã nói em không sao mà, anh còn hỏi gì chứ!"

Dương Thanh cười khổ, lắc đầu, vừa rồi rõ ràng cảm xúc của Tần Thanh Tâm rất khác thường.

Nhưng mà không sao, giờ đã ổn hơn rồi, nếu cô không muốn nói, anh sẽ không gặng hỏi.

Tần Thanh Tâm lại thầm thề rằng, nhất định phải khiến bản thân trở nên xuất sắc hơn nữa.

Chỉ có như thế mới có thể theo kịp bước chân Dương Thanh.

"Vợ này, anh muốn bàn với em một việc", Dương Thanh bỗng nói.

"Chuyện gì ạ?", Tần Thanh Tâm thắc mắc.

"Tiêu Tiêu mới bốn tuổi, đang ở vào tuổi vui vẻ nhất, không nên bắt con chịu quá nhiều áp lực".

Dương Thanh nói, sắc mặt nghiêm túc: "Những lớp ngoại khóa của Tiêu Tiêu, trừ lớp nào con bé thực sự cảm thấy có hứng thú, còn lại thì đều hủy bỏ hết đi!"

Nghe anh nói vậy, Tần Thanh Tâm thoáng trầm mặc, lát sau, cô bỗng nói: "Em cũng không muốn tạo áp lực quá lớn cho con, nhưng con nhà người ta đều như vậy cả, nếu Tiêu Tiêu không tham gia các lớp ngoại khóa thì sẽ bị bạn bè bỏ lại sau lưng".

"Anh thì không cho là như vậy đâu, bắt Tiêu Tiêu làm những chuyện con bé không thích thì ngoài việc tốn thời gian sau giờ học của con bé còn có thể khiến con bé mất đi hứng thú thực sự của bản thân".

"Từ 3 đến 6 tuổi là thời kì vàng, hầu như các loại năng khiếu đều bắt đầu được bộc lộ ở thời kì này, nếu bỏ lỡ có lẽ sẽ không thể khai quật được nữa".

"Anh vẫn không muốn con bé phải chịu áp lực quá lớn".

...

Vì chuyện lớp học ngoại khóa của Tiêu Tiêu, hai vợ chồng tranh luận hồi lâu mà vẫn chưa thể đưa ra kết luận cuối cùng.

Sáng hôm sau, Dương Thanh cùng Tần Thanh Tâm đưa Tiêu Tiêu tới lớp ngoại khóa tiếng Anh, sau đó lại vội vã tới nhà họ Hàn của tỉnh lỵ.

"Nên mang quà gì nhỉ?"

Đến tỉnh lỵ, Dương Thanh mới nhớ ra, mình còn chưa chuẩn bị quà tặng.

"Còn phải chuẩn bị cả quà cho ông chủ Hàn nữa."

Dương Thanh lẩm bẩm: "Dù sao đây cũng là lần đầu mình tới nhà họ Hàn, ông chủ Hàn cũng đối đãi hết sức chân thành với mình, bất kể thế nào, lễ nghĩa nên có đều phải có".

Dứt lời, anh đưa mắt nhìn ra ngoài cửa xe, đúng lúc thấy bảng hiệu "Phố đồ cổ Thế Kỷ".

"Vào đây chọn quà vậy".

Dương Thanh đậu xe vào bãi, đi vào "Phố đồ cổ Thế Kỷ".

Phố đồ cổ Thế Kỷ là tòa nhà thương mại đồ cổ lớn nhất của cả tỉnh lỵ, tổng cộng có năm tầng, càng lên cao thì cấp bậc đồ cổ càng cao hơn.

Tầng một tầng hai giống như một khu chợ, các loại đồ cổ đều được trưng bày tùy tiện ngay trên đường, có rất đông khách hàng đang lựa chọn, ngắm nghía.

Tầng ba tầng bốn được chia thành từng gian hàng nhỏ, vật trưng bày cũng được bày cầu kì cẩn thận, khách hàng cũng ít hẳn so với tầng dưới.

Lên đến tầng năm, đập vào mắt là một bảng chữ vàng cực lớn có đề "Thiên Phủ Thành", treo ngay chỗ cầu thang đi lên.

Cái tên này mang đậm một hương vị cổ phong, chữ "Phủ" là chỉ nơi ở của những nhà quyền quý, chữ "Thiên" và chữ "Thành" mang phong thái hào phóng khí phách.

Mấy chữ này đặt chung một chỗ không chỉ nghe êm tai mà còn có ý vinh hoa phú quý.

Toàn bộ tầng năm này đều thuộc về Thiên Phủ Thành, một cửa hàng có thể chiếm một khu vực lớn thế này trong Phố đồ cổ Thế Kỷ thì quả là không tầm thường chút nào.

Thiên Phủ Thành rộng rãi, thoạt nhìn giống như một khu triển lãm đồ cổ, đủ các loại vật dụng gốm sứ tinh xảo có phong cách cổ xưa, các bức thi họa, các món đồ bằng ngọc,...

gần như cái gì cũng có.

Mấy nhân viên bán hàng xa xa trông thấy Dương Thanh đi lên bèn đưa mắt quan sát anh một lượt từ đầu đến chân.

Thấy anh mặc đồ bình thường, những nhân viên bán hàng thường hay phục vụ khách quý bèn bỏ qua anh.

"Xin chào quý khách, xin hỏi quý khách cần gì ạ? Tôi có thể giới thiệu cho quý khách".

Đúng lúc này, một nhân viên bán hàng trẻ tuổi lại chủ động bước tới, mỉm cười hỏi Dương Thanh.

Các nhân viên khác thấy thế đều tỏ vẻ coi thường.

Thiên Phủ Thành này là cửa hàng đồ cổ tốt nhất toàn bộ tỉnh lỵ, mỗi món đồ trong này đều có giá trị từ mấy triệu đến mấy chục triệu.

Dù là loại nhà giàu mới nổi tới đây thì cũng chưa chắc có khả năng mua được, nói chi là một thanh niên trẻ tuổi ăn mặc hết sức bình thường thế kia.

Đại đa số người tới đây đều chỉ là nghe danh mà tới tham quan, xem thử một lần cho đã con mắt mà thôi.

"Tôi cần hai món đồ nhỏ, một để tặng cho một ông cụ chừng bảy mươi tuổi, một để làm quà sinh nhật cho một cô bé hai mươi tuổi, cô đề cử giúp tôi xem có món nào phù hợp".

Dương Thanh nói, đưa mắt liếc nhìn bảng tên của cô nhân viên bán hàng trẻ tuổi, Vương Diễm.

"Thưa anh, xin hỏi tầm giá yêu cầu của anh là chừng bao nhiêu ạ?", Vương Diễm lại hỏi.

"Cả hai đều trong khoảng mười triệu đi! Đương nhiên, nếu có món đồ nào thích hợp, giá cao hơn chút cũng có thể chấp nhận, chỉ cần đồ tốt là được", Dương Thanh nói.

Nghe thấy vậy, mấy nhân viên bán hàng đứng xa xa đều khinh bỉ ra mặt, không ai tin được Dương Thanh sẽ mua nổi một món đồ cổ trị giá chục triệu, mà đây lại còn yêu cầu hai món.

"Dương Thanh?"

Đúng lúc này, một tiếng kêu kinh ngạc vang lên.

Một cô gái mặc đồng phục nhân viên bán hàng đi tới.

Quay đầu lại nhìn, Dương Thanh cảm thấy người này có vẻ khá quen mắt, nhưng không thể nhớ ra cô ta là ai.

Khi anh đưa mắt nhìn đến bảng tên cô ta mới chợt nhớ ra, cô gái này là một người bạn thời đại học.

"Vu Hiểu Vi, đã lâu không gặp!", Dương Thanh gật đầu chào.

Ánh mắt anh nhìn Vu Hiểu Vi không một gợn sóng, như là vừa mới quen biết.

Tính ra cũng đã hơn năm năm chưa gặp rồi.

Khi đó Vu Hiểu Vi là hoa khôi của khoa, đời tư hỗn loạn, cứ một thời gian lại đổi bạn trai một lần.

Nghe nói, lúc mới lên đại học năm nhất, cô nàng này từng "được" bao nuôi.

Nhưng tất cả đều chỉ là tin đồn, sự thật ra sao, Dương Thanh cũng không rõ lắm.

"Đúng là cô thật! Không ngờ lại gặp cô ở đây đấy".

Vu Hiểu Vi vờ như kinh ngạc lắm, nhưng trong mắt lại tràn đầy châm chọc: "Còn anh thì sao, hiện đang làm việc ở đâu? Giỏi thật đấy, đã có thể tới Thiên Phủ Thành mua đồ rồi cơ à!"

"Tôi tốt nghiệp năm năm rồi mà mới chỉ lên được đến chức quản lý quèn ở Thiên Phủ Thành này, so với thủ khoa như anh hẳn là phải kém xa lắm nhỉ?"

Vu Hiểu Vi nói, còn cố tình ưỡn ngực, bản năng thò tay vuốt ve bảng tên như sợ Dương Thanh không nhìn thấy hai chữ "quản lý" trên bảng tên của cô ta.

Hoàn cảnh của Dương Thanh thế nào, Vu Hiểu Vi là bạn cùng lớp nên nắm rất rõ.

Dĩ nhiên cô ta không tin, mới tốt nghiệp năm năm ngắn ngủi, Dương Thanh đã có thể mua được món đồ cổ trị giá chục triệu đâu.

"Làm kinh doanh nhỏ lẻ sống qua ngày mà thôi, không so được với cô", DTB thản cười nói.

Sao anh lại không phát hiện được sự châm chọc trong giọng điệu của Vu Hiểu Vi cơ chứ?

- ---------------------------

.

Đọc truyện chữ Full