TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Ở Rể
Chương 355: 355: Người Phụ Nữ Ngu Ngốc

Dương Thanh cũng không ngờ lại gặp được người quen ở đây.

Nhìn Trần Anh Hào đang nơm nớp lo sợ đứng cúi đầu trước mặt mình, anh đột nhiên cảm thấy buồn cười.

Không ngờ người này lại sợ mình đến mức độ này?

"Sếp Trần, anh có nhầm không? Anh ta là bạn đại học của tôi tên là Dương Thanh, năm năm trước vừa tốt nghiệp đã tới ở rể cho một gia tộc nhỏ ở Giang Hải".

"Anh là cậu chủ gia tộc lớn nhất Châu Thành, sau này sẽ nắm quyền nhà họ Trần, sao anh có thể cúi đầu trước anh ta chứ?"

"Anh chắc chắn nhận nhầm người rồi, chắc chắn là như vậy!"

Sau vài giây sững sờ, Vu Hiểu Vi vội vàng bước lên trước nhìn Trần Anh Hào nói.

"Câm miệng!"

Trần Anh Hào quát Vu Hiểu Vi, sau đó run sợ nhìn Dương Thanh nói: "Cậu Thanh, con khốn này dám sỉ nhục cậu, xin cậu yên tâm bắt đầu từ bây giờ cô ta sẽ không còn là người của Thiên Phủ Thành nữa".

Trần Anh Hào vừa nói xong câu này, tất cả mọi người đều khiếp sợ.

Vu Hiểu Vi càng khiếp sợ hơn, vẻ mặt không hiểu nói: "Sếp Trần, anh vì một tên ở rể bất tài vô dụng mà đuổi tôi khỏi Thiên Phủ Thành sao?"

"Sếp Trần, Hiểu Vi là quản lý của Thiên Phủ Thành, mấy năm qua cô ấy làm việc rất chăm chỉ, cũng đã đem lại cho công ty những thành tích lớn".

Giám đốc Lý cũng vội vàng nói: "Có rất nhiều khách hàng đều cần cô ấy giữ mối, nếu cô ấy đi rồi chắc chắn sẽ gây ra tổn thất lớn cho Thiên Phủ Thành".

Vẻ mặt Dương Thanh hơi nghiền ngẫm, anh cười híp mắt nhìn Trần Anh Hào, muốn nhìn thử xem anh ta xử lý việc này thế nào.

"Im miệng hết cho tôi!"

Trần Anh Hào giận dữ quát lên: "Chẳng lẽ ông tưởng tôi không biết ý định của ông sao? Móa nó, ông đáng tuổi bố của con ả này rồi vậy mà còn muốn yêu đương với cô ta?"

"Ông đừng tưởng tôi không biết ông đã lợi dụng chức vụ giám đốc của Thiên Phủ Thành gieo vạ cho bao nhiêu cô gái rồi".

"Con khốn này có thể trở thành quản lý của Thiên Phủ Thành đều là do một tay ông nâng đỡ, đúng chứ?"

"Bây giờ các người còn dám xúc phạm cả cậu Thanh, vậy hai người đều cút khỏi đây cho tôi!"

Trần Anh Hào không chút nể tình, cương quyết muốn đuổi hai người này ngay lập tức.

Trong lòng anh ta cực kỳ hoảng sợ.

Từ lần trước ở Châu Thành, sau khi nhìn thấy khí thế mạnh mẽ của Dương Thanh thì Dương Thanh đã trở thành ác mộng của anh ta rồi.

Thậm chí có nhiều lần anh ta giật mình tỉnh giấc cũng đều vì nằm mơ thấy Dương Thanh muốn giết anh ta.

Bây giờ người của mình lại đắc tội với Dương Thanh ngay trên địa bàn của mình, thế này chẳng phải là rước phiền phức tới cho anh ta sao?

Lúc này Vu Hiểu Vi và bạn trai của cô ta đều khó tin, lảo đảo lùi về sau.

Nhất là Vu Hiểu Vi, cô ta càng thêm hoảng sợ, bởi vì nhờ bạn trai của mình, cô ta mới có thể lên làm quản lý ở Thiên Phủ Thành.

Công việc ở Thiên Phủ Thành khá nhàn mà mỗi năm lại có thể lĩnh được năm trăm nghìn, đây đúng là một công việc ngồi mát ăn bát vàng.

Mấy năm nay cô ta đã quen sống sống trong nhung lụa, tất cả mọi việc đều giao cho cấp dưới làm, còn bản thân cô ta chỉ đến công ty giết thời gian thôi, hoàn toàn là một kẻ bất tài.

Nếu rời khỏi Thiên Phủ Thành, đừng nói là năm trăm nghìn, một năm cô ta còn không kiếm nổi năm chục nghìn nữa là.

"Bịch!"

Đúng lúc này giám đốc Lý bỗng quỳ phịch dưới chân Trần Anh Hào, mặt mày hoảng sợ nói: "Sếp Trần, hết thảy mọi chuyện đều là lỗi của con ả đê tiện này, hoàn toàn không có liên quan gì đến tôi".

"Lúc cậu vừa tới, tôi cũng mới tới, cho nên tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì".

"Xin cậu hãy cho tôi một cơ hội, tôi nhất định sẽ xử lý ổn thỏa chuyện này".

Giám đốc Lý hoảng sợ nói, ông ta thật sự sợ.

Thiên Phủ Thành là phố đồ cổ lớn nhất của tỉnh lỵ, làm giám đốc ở đây mỗi năm chỉ tính riêng tiền hoa hồng thôi mà ông ta đã kiếm tới tiền triệu rồi.

Số tiền này còn chưa kể đến phần kiếm ngoài bất hợp pháp khác.

Nếu bị đuổi việc, chắc chắn ông ta sẽ không tìm được công việc nào có chức vụ tương tự nữa.

Nhất là trong ngành buôn bán đồ cổ này, nếu không biết cách giám định thật giả, không có tài mua bán thì cho dù có đổi công việc cũng không ai muốn thuê.

Vu Hiểu Vi nghe giám đốc Lý nói vậy thì người chao đảo, ngã phịch xuống đất.

Rõ ràng giám đốc Lý bo bo giữ mình, muốn cô ta gánh hết mọi chuyện.

"Nếu ông không cút đi thì đừng trách tôi không khách sáo!"

Trần Anh Hào híp mắt nói, sau đó lấy điện thoại di động ra bấm gọi: "Tôi cho cậu nửa ngày để kiểm tra rõ ràng tất cả sổ sách do giám đốc Lý Vỹ của Thiên Phủ Thành đích thân xử lý, nếu có bất kỳ hành vi vi phạm nào tuyệt đối không được bỏ qua!"

Vẻ mặt giám đốc Lý đờ đẫn, trong con ngươi ngập tràn sợ hãi.

Ông ta là giám đốc của Thiên Phủ Thành, cho nên tất cả sổ sách ở đây đều phải qua tay ông ta xử lý.

Nếu thật sự muốn điều tra ông ta thì sẽ dễ dàng phát hiện ra những chuyện mờ ám mà ông ta đã làm.

"Sếp Trần, tôi cút ngay đây!"

Giám đốc Lý nói xong xoay người chuẩn bị rời đi.

"Lúc bảo ông đi ông không đi, bây giờ muộn rồi! Ông cứ chờ tiếp nhận điều tra đi!"

Trần Anh Hào vô cùng dứt khoát nói.

Nếu không phải giám đốc Lý xúc phạm Dương Thanh, có lẽ anh ta sẽ nể mặt đối phương đã cống hiến sức lực bao nhiêu năm cho nhà họ Trần mà bỏ qua cho ông ta.

Nhưng ông ta lại xúc phạm Dương Thanh, một nhân vật mà ngay cả chủ gia tộc họ Trần cũng phải cúi đầu phục tùng.

"Bốp!"

Vẻ mặt Lý giám đốc ngập tràn lửa giận, tát mạnh lên mặt Vu Hiểu Vi sau đó quát lên: "Tất cả đều tại con khốn này xem thường người khác! Lần này thì hay rồi, ngay cả tôi cũng bị cô liên lụy.

Cô hãy đợi đấy, nếu tôi xảy ra chuyện gì cô cũng đừng hòng thoát khỏi liên quan!"

Vu Hiểu Vi nghe vậy, cả người run cầm cập.

Câu nói này của giám đốc Lý rõ ràng là đang ám chỉ cô ta.

Bởi vì tất cả hành vi sai phạm của giám đốc Lý đều có sự tham dự của Vu Hiểu Vi.

Nếu những hành vi sai phạm của giám đốc Lý bị điều tra ra thì Vu Hiểu Vi cũng không thoát khỏi liên quan, đến lúc đó chắc chắn cô ta sẽ ăn cơm tù.

"Dương Thanh, chúng ta là bạn đại học, anh không thể thờ ơ đứng nhìn tôi bị đuổi khỏi Thiên Phủ Thành đúng không?"

Vu Hiểu Vi lập tức vọt tới trước mặt Dương Thanh, nắm tay anh run rẩy nói: "Anh mau giúp tôi nói với sếp Trần một tiếng, đời này tôi sẽ không quên ơn anh đâu".

"Bây giờ cô mới biết chúng ta là bạn học sao? Lúc nãy không phải cô rất kiêu ngạo bảo bạn trai cô tới dạy dỗ tôi sao?"

Dương Thanh cười mỉa mai, lạnh lùng nói: "Cho dù là cô xin tôi giúp cô nhưng cô vẫn dùng dáng vẻ hất cằm ra lệnh, cô là cái thá gì mà muốn tôi ban ơn? Cút đi!"

Lúc này, trên mặt Dương Thanh đầy vẻ khinh thường, chữ “cút” của anh giống như sấm sét nổ bên tai Vu Hiểu Vi.

Vu Hiểu Vi đờ đẫn, bước chân liêu xiêu lùi về sau.

"Tôi không phục!"

Sau một hồi im lặng, hai mắt Vu Hiểu Vi đỏ ngầu nhìn Trần Anh Hào hét lên, sau đó chỉ vào Dương Thanh rồi chất vấn Trần Anh Hào: "Anh ta chỉ là một thằng ở rể nhà người ta, có tư cách gì mà khiến anh đuổi chúng tôi khỏi Thiên Phủ Thành chứ?"

Trần Anh Hào thờ ơ nói: "Cô nghĩ cô là ai mà có tư cách hỏi tôi những thứ này? Cô có tin chỉ một câu nói của tôi thôi cũng có thể khiến cô chết không chỗ chôn thân không?"

Trần Anh Hào tức giận, người phụ nữ này đúng là ngu hết chỗ nói.

Không được sự đồng ý của Dương Thanh, đương nhiên anh ta sẽ không dám tiết lộ thân phận của Dương Thanh rồi.

Lúc này Dương Thanh bỗng cười đầy ẩn ý: "Cô muốn biết tại sao anh ta làm như vậy đến thế cơ à?"

"Tại sao?"

Vu Hiểu Vi vô thức hỏi.

- ---------------------------

.

Đọc truyện chữ Full