Trang viên nhà họ Hoàng rất rộng, những người sống ở tòa nhà trong cùng đều là dòng chính nhà họ Hoàng, được gọi là Nhà chính.
Trong Nhà chính không chỉ có dòng chính của nhà họ Hoàng mà còn một số cao thủ hàng đầu gia tộc.
Năm phút sau, vẫn không ai ngăn nổi Mã Siêu.
Anh ta chỉ cần một đấm hoặc một đá là có thể giải quyết một người.
Đến chỗ này đã là vệ sĩ bên ngoài Nhà chính.
Nếu bọn họ đều thất bại, tiếp theo sẽ đến lượt các cao thủ hàng đầu nhà họ Hoàng ra tay.
Điều này chính là sự sỉ nhục với nhà họ Hoàng!
Nếu bị truyền ra ngoài, nhà họ Hoàng sẽ trở thành trò cười khắp Yến Đô, bị một thằng oắt hơn hai mươi tuổi đánh thẳng vào Nhà chính.
“Vệ sĩ canh gác cuối cùng cũng ngã xuống rồi!”
Người trung niên đứng sau Hoàng Thiên Hành nhìn thấy tên vệ sĩ cuối cùng ngã xuống trên màn hình laptop, không khỏi sợ run người.
“Ông chủ, nếu không nhờ vị kia ra tay, cậu ta sẽ giết vào đấy!”
Người trung niên nơm nớp lo sợ nói.
“Câm miệng!”
Hoàng Thiên Hành gầm lên, mặt mũi dữ tợn: “Cho dù giỏi đánh đấm thì cậu ta cũng chỉ là người bình thường, sao tránh nổi súng đạn?”
Nghe vậy, người trung niên kinh ngạc, lập tức mừng rỡ nói: “Ông chủ nói phải, trong Nhà chính của chúng ta còn có xạ thủ”.
“Mặc dù cậu ta đánh bại được toàn bộ vệ sĩ ở bên ngoài, nhưng chỉ cần cậu ta dám bước vào Nhà chính sẽ lập tức bị bắn thành cái sàng!”
“Cậu ta có mạnh đến đâu cũng thế thôi.
Dám xông vào nhà họ Hoàng, chỉ còn đường chết!”
Người trung niên kích động nói.
Ông ta tên là Đỗ Khắc, quản gia mới được Hoàng Thiên Hành lựa chọn.
Sau khi nhốt Cao Hùng trong nhà họ Quan ở Giang Hải, anh cố tình truyền tin Cao Hùng bỏ mạng nơi đất khách để gây áp lực cho Hoàng Thiên Hành.
Quả thực tin tức này đã gây ra phiền phức rất lớn cho lão ta.
Bởi vì Cao Hùng chính là người đưa lão ta lên làm chủ gia tộc.
Tin tức này không chỉ có thể gây nên xích mích nội bộ trong nhà họ Hoàng, mà còn khiến các gia tộc khác nảy sinh ý đồ xấu.
Kế hoạch của Dương Thanh rất thành công.
Nội bộ nhà họ Hoàng đã bắt đầu đấu đá lẫn nhau, phe của Hoàng Chung tìm mọi cách thay thế Hoàng Thiên Hành.
“Bảo Hoàng Thiên Nhai dẫn theo cao thủ tới gặp tôi!”
Hoàng Thiên Hành ra lệnh cho Đỗ Khắc.
Đỗ Khắc vội vàng gật đầu rồi gọi điện thoại: “Ông chủ muốn ông lập tức dẫn cao thủ đứng đầu gia tộc tới Nhà chính chi viện!”
Không biết Hoàng Thiên Nhai nói gì khiến sắc mặt Đỗ Khắc cực kỳ khó coi.
“Ông ta từ chối rồi sao?”
Hoàng Thiên Hành thấy vậy lập tức nhận ra gì đó, bực bội hỏi.
Đỗ Khắc gật đầu đáp: “Ông ta bảo thấy không khỏe, nửa tiếng trước đi viện rồi!”
“Chết tiệt! Ông ta cố ý!”
Hoàng Thiên Hành nổi giận nói.
Lão ta đấu với Hoàng Thiên Nhai bao nhiêu năm qua, sao lại không biết Hoàng Thiên Nhai đi viện vào lúc này có ý nghĩ gì.
“Ông chủ, liệu có phải Hoàng Thiên Nhai đã sớm biết có người muốn tới nhà họ Hoàng náo loạn nên mới làm vậy không?”
Đỗ Khắc dè dặt hỏi.
Nếu ông ta không có năng lực sao có thể được Hoàng Thiên Hành chọn làm quản gia mới?
Hoàng Thiên Hành nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi bảo Hoàng Chung đi giết Dương Thanh, đến tận bây giờ vẫn chưa thấy tin tức gì, chắc là thất bại rồi”.
“Nói không chừng, lão cáo già Hoàng Thiên Nhai đã mượn cơ hội hợp tác với Dương Thanh”.
“Thậm chí tôi còn nghi ngờ người đang ngồi trong chiếc xe kia chính là Dương Thanh!”
Sắc mặt Hoàng Thiên Hành vô cùng khó coi, ánh mắt tràn đầy sát khí.
Mặt Đỗ Khắc tái mét, run rẩy nói: “Người trẻ tuổi kia đã mạnh như vậy, nếu còn có Hoàng Thiên Nhai âm thầm trợ giúp, chẳng phải chúng ta sắp xong đời rồi sao?”
“Gọi cho Hoàng Thiên Nhai một cuộc nữa, bảo tôi cho ông ta mười phút đưa người tới Nhà chính chi viện, nếu không thì mau cút khỏi nhà họ Hoàng!”
Hoàng Thiên Hành tức giận ra lệnh.
Đỗ Khắc kinh hãi, vội vàng làm theo.
Nhưng ông ta gọi mấy cuộc liên tiếp đều không có người bắt máy.
Hoàng Thiên Hành sắp tức điên rồi!
Lão ta giận dữ quát: “Vậy thì đừng trách tôi không nể tình anh em!”
.