Diệp Vô Song gài bẫy đã khiến Dương Thanh nổi lên ý muốn giết anh ta rồi, bây giờ lại kích động Diệp Thương ra tay với anh.
Dù Diệp Thương tự phụ thế nào cũng cảm thấy kỳ lạ.
Một câu tiễn lên đường của Dương Thanh khiến Diệp Vô Song tỉnh mộng.
“Dương Thanh, cậu khinh người quá đáng”.
Diệp Vô Song nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi thừa nhận bên cạnh tôi không có ai đánh lại cậu nhưng đây là nhà họ Diệp.
Cậu muốn giết tôi, người lớn trong nhà sẽ để yên sao?”
Anh ta rất thông minh, chỉ vài câu đơn giản đã nói rõ mình không làm gì được Dương Thanh, còn nói người lớn trong nhà sẽ không tha cho anh.
Ở đây chỉ có Diệp Thương có địa vị cao nhất.
Rõ ràng Diệp Vô Song đang đùn đẩy mâu thuẫn giữa mình và Dương Thanh lên người Diệp Thương.
“Diệp Vô Song, đồ hèn hạ vô sỉ!”
Rốt cuộc Diệp Tiêu Điệp cũng ngừng khóc, giận dữ nói: “Vừa nãy ở bên ngoài anh đã thừa nhận Dương Thanh là khách quý anh tự mời tới, bây giờ lại phủ nhận trước mặt mọi người”.
Nghe vậy, tất cả đều kinh hãi.
Chuyện đến nước này phần lớn là vì người nhà họ Diệp cho rằng, Dương Thanh là khách không mời mà đến.
Diệp Vô Song cũng không nói anh ta mời Dương Thanh tới.
Diệp Tiêu Điệp công khai nói chân tướng, mọi người đồng loạt nhìn về phía Diệp Vô Song.
Diệp Thương nổi giận nhìn chằm chằm anh ta: “Cháu phải cho chú một lời giải thích!”
Thực ra quan hệ giữa ông ta và Diệp Vô Song vẫn khá tốt.
Thậm chí anh ta còn từng trợ giúp Diệp Thương tranh đoạt vị trí người thừa kế.
Diệp Thương không có con trai nên cũng kỳ vọng rất lớn vào anh ta, thậm chí còn quyết định sau khi thuận lợi trở thành chủ gia tộc sẽ chọn anh ta là người thừa kế mới.
Hai người rất thân thiết nên Diệp Thương chưa bao giờ nghi ngờ Diệp Vô Song, hiện giờ là lần đầu tiên.
Diệp Vô Song ngơ ngác.
Trong kế hoạch ban đầu của anh ta, Diệp Thương và Dương Thanh đã quyết chiến sinh tử trước khi Diệp Tiêu Điệp xuất hiện rồi.
Anh ta là người ưu tú nhất thế hệ trẻ nhà họ Diệp, sao có thể là người đơn giản?
Lúc anh ta xây dựng kế hoạch đã sớm nghĩ tới mọi tình huống có thể xảy ra.
“Chú Hai, cháu xin lỗi!”
Trong lúc mọi người còn đang kinh ngạc, Diệp Vô Song bỗng quỳ xuống, đỏ mắt nói: “Chính vì biết cậu ta không đơn giản nên cháu mới không muốn để cậu ta và Tiêu Điệp ở bên nhau!”
“Cháu cố ý mời cậu ta tới để cậu ta tự biết bản thân và nhà họ Diệp chênh lệch tới đâu, biết khó mà lui”.
“Nhưng cháu không ngờ Tiêu Điệp lại mang thai con của cậu ta!”
“Nhưng cháu cho rằng, dù em ấy mang thai cũng không thể cho hai đứa ở bên nhau!”
Diệp Vô Song nghẹn ngào, chân thành giải thích.
Người nào không biết còn tưởng anh ta thực sự chỉ vì Diệp Tiêu Điệp nên mới làm vậy.
“Tại sao chúng tôi không thể ở bên nhau?”, Diệp Tiêu Điệp đỏ bừng mắt chất vấn.
Diệp Thương cũng lạnh lùng nhìn Diệp Vô Song, chờ anh ta giải thích.
Mọi người cũng chăm chú chờ đợi anh ta.
“Bởi vì vợ của cậu ta là con gái ruột của cô Mạn!”
Diệp Vô Song chậm rãi nói.
Cả căn phòng lập tức lặng ngắt như tờ!
Hôm nay mọi người tới tham dự tiệc mừng thọ tám mươi tuổi của ông chủ nhà họ Diệp, cuối cùng lại biết được quá nhiều bí mật của gia tộc này.
Diệp Tiêu Điệp hoảng hốt lảo đảo.
Chuyện này vô cùng bí mật, trừ Diệp Mạn và cô ta ra vốn không còn ai biết.
Tại sao Diệp Vô Song lại biết được?
Sắc mặt Diệp Thương cứng đờ, vẻ mặt xám xịt.
Nếu Dương Thanh thực sự là chồng của con gái ruột Diệp Mạn, thế con gái ông ta mang thai là cái gì?
Nhưng quan trọng nhất là, chồng của Diệp Mạn bị người nhà họ Diệp giết chết.
Rốt cuộc Dương Thanh đến tiệc mừng thọ này có mục đích gì?
Đến để trả thù cho bố vợ sao?
“Chú Hai, cậu ta là chồng của con riêng cô Mạn, có khi nào Tiêu Điệp mang thai là sự báo thù của cậu ta không?”
“Vậy nên cháu mới cố gắng ngăn cản hai người họ ở bên nhau!”
“Dù sao chuyện này cũng liên quan đến danh dự của cô Mạn nên cháu mới giấu diếm, xin chú Hai tha thứ!”
Diệp Vô Song giải thích rõ ràng.
Mọi người xì xào bàn tán.
“Không ngờ chàng trai trẻ này lại là chồng của con riêng Diệp Mạn, bây giờ lại khiến con gái của Diệp Thương mang thai, đúng là đồ cặn bã!”
“Mấy người quên rồi sao? Hai mươi mấy năm trước, người phụ nữ xuất sắc nhất nhà họ Diệp là Diệp Mạn đã bỏ trốn với một thằng nông dân thấp kém, còn sinh ra một đứa con gái”.
“Sau đó, người kia chạy tới nhà họ Diệp xin bọn họ chấp nhận chuyện của hai người”.
“Thế nhưng người nhà họ Diệp lại giết chết ông ta, còn lừa Diệp Mạn rằng ông ta đã lấy tiền của nhà họ Diệp bỏ đi rồi”.
“Chuyện này từng khiến Diệp Mạn bị trầm cảm nặng, sau đó phải đưa con gái đến trại trẻ mồ côi.
Mãi về sau khi gả vào nhà họ Tề theo ý muốn của gia tộc, bà ta mới tình cờ biết được sự thật”.
“Không ngờ đã hai mươi mấy năm trôi qua, con riêng của Diệp Mạn cũng đã kết hôn rồi”.
Năm đó chuyện này gây nên tiếng vang rất lớn, thế hệ trước ở Yến Đô đều biết rõ.
Vẻ mặt Diệp Thương cực kỳ khó coi.
Ông ta nhìn chằm chằm Dương Thanh, thấy anh vẫn bình thản đối mặt với mình, không hề sợ hãi.
“Mày đã là con rể của Diệp Mạn, tại sao còn qua lại với Tiêu Điệp? Còn khiến nó mang thai con của mày?”
Diệp Thương cắn răng chất vấn.
Lúc này Diệp Tiêu Điệp cũng biết đã lớn chuyện, vội vàng nói: “Bố ơi, con không mang thai, con lừa bố đó!”
“Con câm miệng cho bố!”
Diệp Thương giận dữ quát.
Ông ta cho rằng Diệp Tiêu Điệp thực sự mang thai con của Dương Thanh, nếu không cô ta đã không nói ra trước mặt mọi người.
Ông ta biết con gái rất coi trọng trong trắng và danh tiếng, sao có thể tự sỉ nhục mình trước bao người?
“Bố ơi con nói thật đấy.
Con không có quan hệ gì với anh ấy, vừa rồi con muốn ngăn cản hai người nên mới lừa bố thôi”.
“Nếu bố không tin, bây giờ chúng ta tới bệnh viện kiểm tra đi.
Bố sẽ biết con có mang thai hay không”.
Diệp Tiêu Điệp vội vàng giải thích.
Nếu cô ta biết lời nói dối của mình gây ra phiền phức lớn cho Dương Thanh, chắc chắn cô ta sẽ không nói như vậy.
Diệp Mạn tức giận ra lệnh: “Đưa Tiêu Điệp đi cho tôi!”
“Vâng!”
Hai người phụ nữ vạm vỡ lôi Diệp Tiêu Điệp ra khỏi sảnh tiệc.
Từ đầu đến cuối, Dương Thanh không hề lên tiếng giải thích.
Diệp Thương đã tin chắc Diệp Tiêu Điệp mang thai con của anh, giải thích còn có tác dụng gì?
“Nói đi, tại sao mày lại làm vậy?”
Diệp Thương tức giận chất vấn thêm lần nữa.
“Tôi không có quan hệ gì với con gái ông, tin hay không tùy ông!”
DTB tĩnh nói: “Ông dễ bị khích bác như vậy, tôi không cần phải giải thích gì nữa.
Nhà họ Diệp đã không chào đón, tôi đi là được!”
Dứt lời, Dương Thanh quay người định rời đi.
“Đứng lại cho tao!”
Anh vừa mới quay lưng lại, Diệp Thương đã giận dữ rống lên: “Mày khiến con tao mang thai còn định bỏ đi cho xong chuyện sao?”
.