“Chết rồi sao?”
“Cao thủ bảo vệ bên cạnh chủ nhà họ Diệp chết rồi sao?”
“Sao có thể như vậy được?”
“Người được giao nhiệm vụ bảo vệ chủ nhà họ Diệp chắc chắn phải có thực lực thuộc top đầu tám gia tộc quyền thế nhất Yến Đô.
Vậy mà ông ta lại chết trong tay một chàng trai trẻ”.
Cả phòng tiệc chìm vào yên tĩnh trong giây lát, sau đó mọi người thi nhau bàn tán.
Đây là nhà họ Diệp, người bị giết lại là vệ sĩ của Diệp Kế Tông.
Sắc mặt Diệp Kế Tông tối sầm lại trông rất đáng sợ.
Lão ta là chủ nhà họ Diệp, hôm nay là tiệc mừng thọ tám mươi tuổi của lão ta.
Vậy mà vệ sĩ theo lão ta bao lâu nay lại bị giết.
Còn bị giết ở nhà họ Diệp, ngay trước mắt lão ta.
Hiện giờ lão ta đang cực kỳ tức giận.
“Khụ khụ khụ!”
Diệp Kế Tông đột nhiên ho khan vài tiếng, còn ho ra cả máu, trên gương mặt tái nhợt tràn đầy giận dữ.
“Bố ơi!”
“Ông nội!”
“Chủ gia tộc!”
Thấy Diệp Kế Tông ho nhiều như vậy, đám người nhà họ Diệp đều hốt hoảng chạy tới.
Lão ta đột nhiên giơ tay ra hiệu dừng lại.
Lão ta cầm khăn tay lau đi máu tươi dính ở khóe miệng.
Vết máu như một đóa hoa hồng nở rộ trên chiếc khăn sáng màu.
Sau đó, lão ta chống gậy run rẩy đứng dậy khỏi ghế bành, sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm Dương Thanh, trong mắt thoáng hiện lên sát khí.
Nhớ đọc tiếp tại Tamlinh247.com
“Chuyện hôm nay đều là việc riêng tư của nhà họ Diệp.
Tôi không hi vọng nghe thấy bất kỳ lời đồn nào ở bên ngoài liên quan tới nhà họ Diệp”.
“Nếu có, tôi không ngại tới gia tộc của các người một chuyến!”
“Tiệc mừng thọ tối nay bị hủy, xin mọi người rời đi cho, không tiễn!”
Ánh mắt sắc bén của Diệp Kế Tông bỗng quét về phía đám người, giọng nói nghiêm nghị tràn đầy uy hiếp.
Việc đã tới nước này, nếu còn để người ngoài ở lại chỉ khiến nhà họ Diệp trở thành trò hề.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, nhanh chóng lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ, lần lượt chắp tay chúc thọ lão ta rồi kéo nhau rời đi.
Có lời uy hiếp vừa rồi của Diệp Kế Tông, không ai dám cả gan để lộ chuyện xảy ra hôm nay trong nhà họ Diệp ra bên ngoài.
Chẳng mấy chốc, bên trong sảnh tiệc của nhà họ Diệp chỉ còn lại hai người ngoài là Dương Thanh và Mã Siêu.
Bầu không khí trở nên căng thẳng.
Diệp Kế Tông chống gậy, căm tức nhìn Dương Thanh.
Còn Dương Thanh vẫn bình tĩnh ngồi thưởng thức trà, trước mặt bày một ấm trà sứ Thanh Hoa và một chén trà tinh xảo.
Mã Siêu vừa mới kết liễu cao thủ áo đen đứng sừng sững sau lưng Dương Thanh như một cái tháp sắt, vẻ mặt lạnh lùng.
Không một ai dám lên tiếng, chỉ lẳng lặng quan sát.
“Dương Thanh, người của cậu dám giết người tại nhà họ Diệp, còn không mau bắt cậu ta quỳ xuống xin lỗi đi?”
Diệp Mạn ngơ ngác một lúc rồi hoảng loạn hét lên với Dương Thanh.
Giờ phút này, anh mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn gương mặt tái nhợt của bà ta, lạnh giọng nói: “Không phải người kia ra tay trước, tuyên bố muốn lấy mạng anh em của tôi nên cậu ấy mới phải đánh trả à?”
“Tại sao các người lại chăm chăm đổ mọi tội lỗi lên đầu anh em của tôi?”
“Chẳng lẽ mạng của người nhà họ Diệp đáng giá, còn mạng của anh em tôi thì không à?”
“Hay là các người chỉ cho phép người nhà họ Diệp giết anh em của tôi nhưng lại không cho anh em của tôi đánh trả?”
“Còn đòi cậu ấy quỳ xuống xin lỗi? Nhà họ Diệp các người xứng sao?”
DTB thản chất vấn nhưng từng lời nói của anh như sóng dữ càn quét toàn bộ đám người nhà họ Diệp.
Khí thế trên người anh đột nhiên tăng vọt.
Dường như trong trời đất này anh mới là đế vương.
Những người bị ánh mắt của Dương Thanh quét tới đều vô thức cúi đầu, thậm chí không dám đối mặt với anh.
Diệp Mạn cắn chặt răng.
Bà ta biết Dương Thanh rất mạnh, đến cả cao thủ xếp thứ 9 của Hiệp hội Võ thuật Ngưu Căn Huy cũng bị anh tùy tiện chém giết.
Nếu không phải vì Tần Thanh Tâm, sao Dương Thanh có thể đồng ý với bà ta hợp tác với nhà họ Diệp?
Sao hôm nay Dương Thanh lại đồng ý tới đây?
“Tôi là mẹ của Thanh Tâm! Ông ấy là ông ngoại của con bé! Ông ấy chỉ muốn gặp mặt cháu gái mình, người của cậu đã ra tay giết người?”
“Cậu có biết làm như vậy sẽ khiến nhà họ Diệp khó xử thế nào không?”
“Dù cậu không thích nhà họ Diệp thì cũng không nên coi thường người lớn như vậy chứ?”
Diệp Mạn cố nén nỗi sợ hãi trong lòng, nghiến răng nghiến lợi nói.
Bà ta rất sợ Dương Thanh không vui sẽ giết luôn cả mình.
Tính ra Dương Thanh cũng là con rể của bà ta.
Nếu không giải quyết êm đẹp chuyện hôm nay, chỉ e cả đời này bà ta khó mà vươn lên nắm quyền trong gia tộc.
Bà ta đang đánh cược, cược Dương Thanh sẽ vì Tần Thanh Tâm mà không giết mình.
Không chỉ vậy, Dương Thanh cũng không thể sát hại Diệp Kế Tông.
Cho dù thế nào bọn họ cũng là người thân của Tần Thanh Tâm.
Nếu Dương Thanh giết họ, làm sao Tần Thanh Tâm có thể chịu nổi?
Nếu hôm nay không phải nhà họ Diệp chủ động khiêu khích, sao Dương Thanh có thể dung túng Mã Siêu giết người?
Tất cả đều là bọn họ tự làm tự chịu!
“Trước khi trách móc tôi, tốt nhất bà hãy nghĩ kĩ lại đi”.
Dương Thanh híp mắt nhìn Diệp Mạn, lạnh nhạt nói.
Sắc mặt Diệp Mạn lập tức cứng đờ.
Dương Thanh đang uy hiếp bà ta sao?
Bà ta từng nói cho Dương Thanh biết chuyện mình muốn trả thù cho chồng.
Nếu bây giờ Dương Thanh để lộ, chắc chắn bà ta sẽ phải chết!
Với sự vô tình máu lạnh của nhà họ Diệp, dù có là con gái của Diệp Kế Tông cũng không thoát khỏi tội chết!
Thực ra bà ta đã sớm quên mục đích trả thù ban đầu.
Hiện giờ bà ta chỉ muốn chiếm đoạt quyền kiểm soát nhà họ Diệp.
Bởi vì bà ta biết rõ, chỉ khi nắm giữ quyền lực mới có thể chống lại tất cả.
Nếu lúc trước bà ta có địa vị trong gia tộc như hiện giờ, chồng của bà ta sẽ không phải chết thảm, bà ta cũng không phải vứt bỏ con gái ruột của mình.
Rốt cuộc Diệp Mạn cũng im lặng.
Lúc này Dương Thanh mới nhìn sang Diệp Kế Tông, lạnh lùng nói: “Nể mặt Thanh Tâm, tôi hi vọng chuyện hôm nay dừng lại ở đây! Đương nhiên nếu ông không chịu, muốn thế nào tôi cũng chiều!”
“Cậu rất ngông cuồng! Cậu là người ngông cuồng nhất trong số những người trẻ tuổi tôi từng gặp!”
Diệp Kế Tông đột nhiên lên tiếng.
Khi lão ta nói ra lời này, sát khí trên người cũng dần biến mất, ánh mắt nhìn Dương Thanh đầy phức tạp.
Sự biến đổi trên mặt lão ta khiến Dương Thanh cảm thấy ngạc nhiên.
Anh có thể nhận ra sát khí mãnh liệt của Diệp Kế Tông đối với mình đã hoàn toàn tan biến, thậm chí ánh mắt lão ta nhìn anh còn có vài phần tán thưởng.
Dương Thanh cười đáp: “Ông đã có lời khen thì tôi xin nhận.
Nếu không còn chuyện gì khác, tôi về trước đây!”
Dứt lời, Dương Thanh cất bước định rời đi.
“Chỉ cần cậu đồng ý dẫn cháu ngoại tôi về nhận tổ quy tông, cậu sẽ trở thành chủ gia tộc họ Diệp đời kế tiếp!”
Sau lưng Dương Thanh chợt vang lên giọng nói kiên định của Diệp Kế Tông.
Nghe vậy, đám người dòng chính nhà họ Diệp đều trợn mắt há mồm.
Không ngờ Diệp Kế Tông lại muốn để một đứa cháu rể ngoại làm chủ nhà họ Diệp.
.