*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngải Minh Húc vừa bước tới cửa đã nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ.
Ông ta không ngờ giọng cười sang sảng này lại là của Ngải Xuyên.
Ông ta là con trai của Ngải Xuyên nhưng chưa bao giờ thấy Ngải Xuyên cười vui vẻ như vậy.
Lúc này ông ta bỗng hoài nghi liệu bên trong căn nhà hai tầng có vẻ mộc mạc này có phải được trang trí cực kỳ xa hoa không?
Nếu không sao một người cả đời hưởng thụ giàu sang như Ngải Xuyên có thể cười vui vẻ ở chỗ này được?
Trong đầu ông ta xuất hiện rất nhiều ý nghĩ.
Ông ta nôn nóng đẩy cửa ra.
Nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trong nhà, cả người liền ngơ ngẩn.
Bởi vì bên trong không hề trang trí xa hoa như ông ta nghĩ, chỉ có bốn vách tường đơn giản được sơn trắng, gạch lát nền màu be nhạt, thậm chí còn không có cả gạch ốp chân tường.
Trần nhà treo đèn LED tiết kiệm điện, trong nhà chỉ bày biện một số đồ dùng bằng gỗ lim tuy cũng đắt đỏ nhưng Ngải Minh Húc biết tổng giá trị của bộ đồ dùng trong nhà này chắc chắn không quá một trăm nghìn.
Trong căn phòng sơ sài như vậy, bốn người Ngải Xuyên, Ngải Lâm, Dương Thanh và Mã Siêu đang ngồi quây quần ăn cơm.
Thức ăn cũng rất đạm bạc, chỉ có ba món mặn và một món canh.
"Anh tới đây làm gì?"
Ngải Xuyên không vui hỏi.
"Con tới đón bố về!"
Ngải Minh Húc gượng cười, bước lên trước nói.
Ông ta còn đánh giá xung quanh một lượt rồi nói: "Bố là ông chủ cũ của nhà họ Ngải, có biệt thự riêng của mình.
Chỗ ở tồi tàn này sao xứng với thân phận của bố?"
"Bố mau sửa soạn rồi về nhà với con thôi!"
Ngải Minh Húc cười nói.
Ông ta không hề nhận ra ánh mắt lạnh lẽo của Ngải Xuyên.
"Chủ gia tộc tiền nhiệm mau theo chúng tôi về đi! Nhà họ Ngải không thể không có ông.
"
"Nhà họ Ngải mới là chỗ để ông dưỡng lão, chỗ rách nát này không thích hợp với ông đâu".
"Đúng vậy, ông đã hy sinh cả đời cho nhà họ Ngải.
Nếu ông sống ở đây một mình, chưa kể đến vấn đề an toàn, nếu người ngoài biết được sẽ chê cười con cháu nhà họ Ngải bất hiếu".
Mấy bậc cha chú đi theo Ngải Minh Húc tới đây cũng nhao nhao khuyên nhủ.
Những người này rất thông minh, rõ ràng nhìn thấy đám người Ngải Lâm nhưng lại vờ như không thấy, cũng không khuyên Ngải Lâm về nhà.
Trên đường tới đây, Ngải Minh Húc đã nhắc nhở nếu Ngải Lâm cũng có mặt thì tuyệt đối không được khuyên cô ấy, bởi vì ông ta hiểu rất rõ tính tình con gái mình.
Bây giờ chỉ có Ngải Xuyên mới có thể thuyết phục Ngải Lâm trở về nhà họ Ngải lần nữa.
"Cộp!"
Ngải Xuyên đột nhiên đặt bát lên bàn ăn, cả giận nói: "Mọi người im hết cho tôi!"
Mới nãy Ngải Xuyên còn cười nói vui vẻ mà giờ đây đã đanh mặt lại.
Người nhà họ Ngải đều im như thóc, không ai dám lên tiếng.
Ngải Húc Minh cũng hoảng sợ, sững sờ một lúc rồi vội nói: "Bố đừng giận nữa, mau về nhà với con đi.
Con không yên tâm để bố ở đây một mình".
Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!
"Anh mù rồi à? Ai bảo tôi ở đây một mình?"
Ngải Xuyên ẩn ý nói.
Ngải Lâm cũng đứng lên, bình tĩnh nhìn Ngải Minh Húc: "Từ nay về sau, tôi sẽ ở đây chăm sóc ông nội.
Ông là ông chủ nhà họ Ngải, phải lo nhiều việc, không cần nhọc lòng vì ông nội đâu".
Giọng nói của Ngải Lâm tràn ngập chế giễu.
Dương Thanh và Mã Siêu không nói lời nào chỉ yên lặng quan sát.
Nếu Ngải Lâm và Ngải Xuyên muốn trở về nhà họ Ngải bọn họ sẽ không ngăn cản, cũng vẫn sẽ giúp đỡ nhà họ Ngải.
Nhưng nếu hai người không muốn thì sự tồn vong của nhà họ Ngải không liên quan đến bọn họ nữa.
"Ngải Lâm, bố biết con rất hận bố, nhưng bố cũng chỉ vì tương lai huy hoàng của gia tộc.
Chẳng phải ông nội con cũng mong vậy sao?"
"Bảo tôi trở về nhà họ Ngải à, đừng mơ!"
Ngải Xuyên thẳng thừng ra lệnh đuổi khách.
Ngải Lâm cũng nói: "Ông nội rất thích ở đây.
Ông bỏ hết mọi thứ chọn đến nơi này chứng tỏ ông muốn an hưởng tuổi già ở đây, không muốn bị ai làm phiền, các người về đi!"
Người nhà họ Ngải vô cùng sốt ruột.
Nếu bọn họ bỏ về e là cả đời này Ngải Xuyên và Ngải Lâm sẽ không bao giờ trở về gia tộc nữa.
Nếu vậy, nhà họ Ngải sẽ không thể dựa vào Dương Thanh để lớn mạnh hơn.
"Chẳng phải phát triển nhà họ Ngải là ước mơ cả đời của bố sao? Rõ ràng bố biết con muốn làm gì, cũng biết con làm vậy là vì nhà họ Ngải.Tại sao bố không thể hiểu cho con, không ủng hộ con?"
Ngải Minh Húc bỗng kích động, hai mắt đỏ hoe nói: "Con biết lần này con đã nhìn lầm, có lỗi với bố và bé Lâm nhưng con cũng vì bất đắc dĩ!"
Trong mắt Ngải Xuyên ngập tràn thất vọng, lão nhìn chằm chằm Ngải Minh Húc, lạnh lùng nói: "Đến lúc này mà anh vẫn chưa nhận ra sai lầm của mình nữa sao? Anh luôn miệng nói là vì nhà họ Ngải nhưng có thật là như vậy không?"
"Tôi có nằm mơ cũng muốn nhà họ Ngải hưng thịnh, nhưng tôi sẽ không tàn nhẫn đẩy con gái ruột của mình vào chỗ chết như anh".
"Anh cút đi.
Tôi đã giao vị trí chủ gia tộc cho anh thì anh phải chịu trách nhiệm với sự phát triển của gia tộc.
Dù nhà họ Ngải bị diệt trong tay anh thì cũng là lỗi của anh.
Còn tôi đã xứng đáng với tổ tiên rồi".
Dứt lời, Ngải Xuyên lạnh lùng nói: "Tiễn khách!"
Mã Siêu vừa đứng lên chuẩn bị đuổi người thì bị Dương Thanh đè bả vai lại.
Anh không muốn người anh em của mình khó xử.
"Dẫn người nhà họ Ngải rời khỏi đây đi! Nếu để tôi biết các người vẫn còn quấy rầy ông cụ Ngải, tôi sẽ khiến các người phải hối hận hơn đấy!"
Dương Thanh lạnh lùng liếc nhìn đám người nhà họ Ngải, trong mắt tràn đầy uy hiếp: "Đừng nghi ngờ lời tôi nói.
Bởi vì trong mắt tôi, cho dù là tám gia tộc đứng đầu Yến Đô, chỉ cần tôi muốn cũng có thể tiêu diệt bọn họ ngay lập tức!"
Người nhà họ Ngải run lẩy bẩy, đứng ngồi không yên.
Nếu không tận mắt nhìn thấy thái độ cung kính của chủ các gia tộc đứng đầu Yến Đô với Dương Thanh, chắc chắn họ sẽ nghĩ anh đang nói phét.
Nhưng bây giờ bọn họ vô cùng rõ Dương Thanh đang nói thật.
Lúc này bọn họ hối hận đến xanh ruột.
Bởi vì bạn của cô gái bị bọn họ ép đuổi khỏi nhà họ Ngải lại là người trẻ tuổi có thể lật đổ tám gia tộc đứng đầu Yến Đô.
- ---------------------------
.