Nghe thấy hai chữ Vương tộc, Lạc Bân rất kinh ngạc.
Trong mắt ông ta, tám gia tộc đứng đầu Yến Đô đã là gia tộc mạnh nhất, còn Vương tộc và Hoàng tộc là những thứ vô cùng xa vời.
Thế mà giờ đây, người của Vương tộc lại xuất hiện.
Nhưng ông ta càng hoảng sợ hơn khi thấy Dương Thanh dám lớn lối trước mặt người của Vương tộc như vậy.
Người trung niên đến từ Vương tộc nghe Dương Thanh nói thế, sững sờ tưởng mình nghe nhầm.
Ở Chiêu Châu, dù là một con chó của Vương tộc cũng được người ta đối xử cẩn thận.
“Nhóc con, mày nói gì đấy?”
Ông ta sa sầm mặt, ánh mắt tràn ngập uy hiếp: “Tao cho mày nói lại lần nữa”.
“Bốp!”
Ông ta vừa dứt lời đã thấy có một bóng đen ập tới, ngay sau đó bị tát bay ra xa mấy mét.
“Một con chó cũng dám sủa loạn trước mặt tôi sao?”
DTB thản nhìn người trung niên ngã lăn lóc trên mặt đất.
Lạc Bân đứng cạnh Dương Thanh trố mắt ra, người của Vương tộc lại bị anh một tát đánh bay.
Đám vệ sĩ áo đen đứng quanh chiếc Rolls – Royce kia lập tức chú ý tới bọn họ.
Cửa kính ghế sau đột nhiên bị kéo xuống.
Vì khoảng cách quá xa nên Lạc Bân không nhìn thấy người bên trong xe.
Nhưng ngay khi cửa kính hạ xuống, một gã vệ sĩ áo đen lập tức tiến tới, dường như người trong xe đang ra lệnh gì đó.
Gã vệ sĩ kia lập tức đi về phía họ.
Giờ phút này, Lạc Bân chỉ cảm thấy toàn thân lạnh ngắt, sợ hãi run rẩy.
Vương tộc là gia tộc quyền thế trấn thủ cả một vùng đất lớn.
Dù là gia tộc yếu nhất trong bốn Vương tộc cũng có thể tiêu diệt tám gia tộc đứng đầu Yến Đô chỉ với một cái phất tay.
Vậy mà Dương Thanh không hề e sợ quái vật khổng lồ ấy.
“Mày dám đánh tao sao? Mày chết chắc rồi!”
Người trung niên bị Dương Thanh đánh bay bò lồm cồm dậy, dữ tợn nhìn anh như đang nhìn một người chết.
Dương Thanh không thèm nhìn ông ta, quay sang nói với Lạc Bân đang ngơ ngác: “Ngẩn người ra đó làm gì? Mau đi theo giáo sư Đỗ đi!”
Giáo sư Đỗ vừa xuống xe, trông thấy mảnh đất rộng lớn đã kích động đi thẳng vào trong.
“Vâng!”
Lạc Bân giật mình bừng tỉnh, vội vàng gật đầu định đuổi theo giáo sư Đỗ, lại lo lắng nhắc nhở: “Chủ tịch, người của Vương tộc không đơn giản!”
Dương Thanh lạnh lùng nhìn Lạc Bân, ánh mắt hơi thất vọng: “Từ ngày đầu tiên ông đi theo tôi, tôi đã nói cả Chiêu Châu này chẳng có gia tộc nào xứng để tôi phải kiêng dè rồi”.
Lạc Bân chỉ cảm thấy đầu óc nổ ầm, bỗng thấy hối hận khi nghe thấy lời nói bá đạo và ánh mắt thất vọng của Dương Thanh.
Quả thực từ ngày ông ta đi theo Dương Thanh, chưa có chuyện gì anh không giải quyết được.
“Tôi sai rồi!”
Lạc Bân cúi đầu, áy náy nói.
Dương Thanh khẽ lắc đầu: “Đi đi!”
Lúc này Lạc Bân mới vội vàng đuổi theo giáo sư Đỗ.
Gã vệ sĩ áo đen cũng đã chạy tới trước mặt Dương Thanh.
So với cơ thể lực lưỡng của đối phương, trông Dương Thanh hơi nhỏ gầy.
“Ranh con, mày có biết bọn tao là ai không mà dám ra tay hả?”
Gã vệ sĩ hung ác nhìn chằm chằm Dương Thanh, lớn tiếng chất vấn.
Người trung niên cũng đi tới, nửa mặt trái sưng vù, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nó dám sỉ nhục Vương tộc, cậu giết nó đi!”
Gã vệ sĩ áo đen cau mày hỏi: “Mày dám sỉ nhục Vương tộc sao?”
“Các người chưa đủ tư cách nói chuyện với tôi.
Cho các người một phút cút khỏi đây, tôi sẽ coi như không có gì xảy ra”, Dương Thanh lạnh giọng nói.
“Mày biết mày đang làm gì không?”
Sắc mặt gã vệ sĩ tối sầm, nheo mắt nói: “Mày đang khiêu khích Vương tộc, thế lực khổng lồ chỉ coi mày bằng con kiến”.
“Ranh con, tao thấy mày trẻ tuổi ngông cuồng, có thể tha cho mày một con đường sống, đi đi!”
Dương Thanh cau mày hỏi: “Mày không nghe rõ lời tao nói à?”
Cái gì?
Gã vệ sĩ áo đen nghệt mặt ra, chẳng lẽ không phải gã ta đang uy hiếp Dương Thanh sao?
Sao giờ lại biến thành Dương Thanh uy hiếp gã ta?
“Thằng ranh, mày muốn chết hả?”
Vệ sĩ áo đen không giận mà bật cười, trong mắt tràn đầy sát khí.
Dương Thanh bỗng thấy bất lực.
Anh đã cho những người này cơ hội, tại sao họ không biết trân trọng?
Anh dứt khoát không thèm để ý nữa, quay lưng đi tới chỗ giáo sư Đỗ và Lạc Bân.
“Ranh con chết đi!”
Dường như gã vệ sĩ áo đen kia chỉ biết nói câu này, nổi giận gầm lên rồi xông thẳng về phía Dương Thanh.
Tốc độ của gã ta cực nhanh, nháy mắt liền vọt tới sau lưng Dương Thanh, bàn tay nắm chặt chợt mở ra, chộp vào đầu Dương Thanh.
“Vèo!”
Tốc độ và sức mạnh của gã ta đều rất khủng bố, còn mang theo tiếng xé gió.
“Mày chết chắc rồi!”
Người trung niên vừa bị Dương Thanh tát bay thấy vậy, dữ tợn lẩm bẩm như đã thấy cảnh anh bị đánh chết.
Tuy ông ta không phải dòng chính của Vương tộc nhưng cũng là một con chó bên người dòng chính Vương tộc, chủ của tám gia tộc đứng đầu Yến Đô thấy ông ta cũng phải cung kính tiếp đón.
Vậy mà giờ đây ông ta lại bị một thằng nhóc chưa đến ba mươi tuổi tát bay.
Chỉ một giây sau, nụ cười trên mặt ông ta lập tức cứng đờ, ánh mắt kinh hãi, vẻ mặt khó tin.
Rõ ràng vừa nãy ông ta trông thấy vệ sĩ đã chộp vào đầu Dương Thanh, nhưng chớp mắt một cái, tất cả đều thay đổi.
Tay của vệ sĩ áo đen bị Dương Thanh bắt lấy.
Gã vệ sĩ áo đen biết Dương Thanh có thể tát bay người trung niên, thực lực sẽ không tầm thường nhưng không ngờ tốc độ phản ứng và sức mạnh của anh lại kinh người tới vậy.
Gã ta bị Dương Thanh bắt lấy cổ tay, cố sức giãy giụa vẫn không thoát ra được.
“Buông ra!”
Vệ sĩ áo đen nghiến răng nói.
“Vừa rồi mày dùng đòn trí mạng định giết tao nhỉ? Vậy thì tao phế mày cũng không quá đáng đâu nhỉ?”, Dương Thanh tự biên tự diễn.
Sắc mặt vệ sĩ trắng bệch, gã ta đã biết Dương Thanh muốn làm gì.
“Răng rắc!”
Gã ta vừa nghĩ đến khả năng này, cổ tay bỗng truyền tới tiếng xương gãy, đồng thời bàn tay bị bẻ ngoặt chín mươi độ.
Cùng lúc đó cơn đau nhói mãnh liệt tràn ra toàn bộ cánh tay.
“Mày… mày dám bẻ tay tao?”
Gã vệ sĩ áo đen khó tin hỏi.
Nỗi đau gãy tay khiến toàn thân gã ta run rẩy, mồ hôi ướt nhẹp.
Không hổ là cao thủ được Vương tộc bồi dưỡng, dù bị bẻ gãy tay vẫn có thể nhẫn nhịn không kêu ra tiếng.
Dương Thanh không hề ngạc nhiên, chỉ lạnh lùng nhìn đối phương: “Mày nên cảm thấy may mắn vì giáo sư Đỗ đang ở đây, nếu không sẽ không chỉ đơn giản bẻ một bàn tay như vậy đâu”.
Dứt lời, anh quay lưng đi về phía giáo sư Đỗ.