Vũ Văn Cao Dương không trả lời ngay, mà tỏ vẻ đau khổ.
Một lúc lâu sau ông ta mới ngẩng đầu nhìn Dương Thanh, đỏ bừng hai mắt nói: “Khi bố biết mẹ con, bà ấy đã mang thai.
Bố cũng từng hỏi người đàn ông kia là ai, nhưng mẹ con chưa từng nhắc tới người đó”.
Câu trả lời này không nằm ngoài dự đoán của Dương Thanh.
Nhưng vẫn khiến anh khó mà tiếp nhận.
“Được rồi, tôi biết rồi!”
Lát sau, Dương Thanh mệt mỏi nói rồi quay lưng rời đi.
Nhìn theo bóng lưng Dương Thanh, Vũ Văn Cao Dương chỉ cảm thấy chua xót.
Ông ta có thể cảm nhận nỗi đau của anh.
Ông ta yêu người con gái ấy tha thiết, có lẽ là yêu ai yêu cả đường đi nên vẫn có tình cảm sâu nặng với đứa trẻ không phải con ruột của mình này.
Nếu không bị nhà họ Tào chèn ép, chắc chắn ông ta sẽ không đuổi Dương Thanh và người mình yêu khỏi gia tộc.
“Dương Thanh!”
Thấy Dương Thanh sắp rời khỏi, Vũ Văn Cao Dương không kìm được gọi một tiếng.
Dương Thanh dừng bước nhưng không quay đầu lại.
“Bố vẫn luôn coi con là con trai bố.
Năm đó đuổi hai mẹ con con ra khỏi gia tộc là lỗi của bố, bố xin lỗi!”
Vũ Văn Cao Dương đột nhiên nói.
Nghe vậy, toàn thân Dương Thanh run lên, chỉ thấy trong lòng ấm áp, trái tim lại càng đau đớn.
Đúng vậy!
Nếu không vì năm xưa đuổi hai mẹ con anh ra khỏi gia tộc, xét về phương diện nào ông ta cũng là một người bố tốt.
Những gì Vũ Văn Bân có, Dương Thanh cũng từng được hưởng.
Ông ta là chủ của một gia tộc, nhà vợ cả lại là Vương tộc Chiêu Châu.
Có lẽ khi đuổi hai mẹ con Dương Thanh đi, ông ta cũng rất khó chịu.
Bởi vì anh không phải con ruột của Vũ Văn Cao Dương, ông ta làm được như vậy thực sự đã đủ nhiều.
“Từ nay về sau, ông không còn nợ mẹ con tôi gì nữa.
Còn tôi nợ ông ơn dưỡng dục!”
Dương Thanh chân thành nói ra những lời này rồi cất bước rời đi.
Vũ Văn Cao Dương nghe xong lập tức nước mặt giàn giụa.
Ông ta đã nhìn Dương Thanh lớn lên từng ngày, dù không phải con ruột nhưng cũng chẳng khác là bao!
Ông ta đã chờ câu nói này hơn hai mươi năm rồi.
Sau khi rời khỏi gia tộc Vũ Văn, Mã Siêu lái xe đưa Dương Thanh đi.
“Tôi xuống xe ở đây, cậu cứ về trước đi!”
Lúc đến trung tâm thành phố, Dương Thanh đột nhiên lên tiếng.
“Anh cho em đi cùng với!”, Mã Siêu không yên lòng nói.
Dương Thanh lắc đầu: “Tôi muốn yên tĩnh một mình”.
Mã Siêu không khuyên nữa, dừng xe ở ven đường.
Dương Thanh xuống xe rồi dặn dò: “Đừng nói chuyện hôm nay cho Tâm biết”.
“Anh Thanh yên tâm, em sẽ không nói cho bất kỳ ai!”, Mã Siêu đáp.
“Được rồi, cậu đi đi!”
Dương Thanh ném lại một câu rồi lang thang đi trên đường không mục đích.
Buổi tối ở Yến Đô, đèn điện sáng trưng.
Cuộc sống về đêm vừa mới bắt đầu, xe cộ nườm nượp đường phố phồn hoa tấp nập.
Trên phố đi bộ rất đông người, có đôi tình nhân trẻ, cũng có đôi vợ chồng già, trong công viên nhỏ cách đó không xa còn có hai vợ chồng già đang nhảy quảng trường.
Ai cũng tươi cười hạnh phúc, chỉ mình Dương Thanh mặt mày buồn bã.
Chuông điện thoại kêu rất lâu, Dương Thanh mới nghe thấy.
“Chồng ơi, sao anh vẫn chưa về?”.
Anh vừa bắt máy liền nghe thấy giọng nói thân quen.
Dương Thanh cố giữ bình tĩnh nói: “Tối nay anh lại có chuyện quan trọng cần xử lý, chắc sẽ về nhà rất muộn.
Em nghỉ ngơi sớm nhé!”
Lần đầu tiên Dương Thanh nói dối Tần Thanh Tâm.
Anh không biết nếu bây giờ mình về nhà, liệu cô có nhìn ra được gì trên mặt mình hay không.
Gặp những chuyện này, anh chỉ muốn gánh chịu một mình.
“Được rồi, em không làm phiền anh nữa!”
Tần Thanh Tâm không cảm thấy có gì lạ thường.
Hiện giờ trong lòng cô, Dương Thanh chính là chỗ dựa lớn nhất, cô cũng không tin anh sẽ lừa gạt mình.
Sau khi cúp máy, trên mặt Dương Thanh hiện lên vẻ áy náy.
Anh thở dài, đột nhiên dừng bước.
“Quán bar Dạo Bước!”
Anh nghiêng người, ngẩng đầu nhìn bảng hiệu treo trên cổng, khẽ đọc tên quán bar.
“Người người đều nói mượn rượu giải sầu, sầu lại càng sầu.
Bây giờ mình chỉ muốn uống thật say”.
Dương Thanh tự nhủ, lập tức bước vào quán bar.
Quán bar Dạo Bước không lớn lắm, cũng không mở nhạc xập xình ầm ĩ như trong tưởng tượng mà chỉ có tiếng nhạc nhẹ du dương và diễn tấu Saxophone.
“Chào quý khách, quý khách muốn gọi gì không ạ?”
Dương Thanh vừa ngồi xuống, một nhân viên phục vụ mặc vest liền đi tới, tươi cười hỏi.
“Cho tôi loại rượu mạnh nhất ở đây!”, Dương Thanh đáp.
“Chúng tôi có rượu Vodka siêu mạnh của Nga, cũng có Tequila nổi tiếng của Mexico.
So về nồng độ thì không khác nhau là mấy, nhưng Tequila uống ngon hơn…”
Nhân viên phục vụ chưa giới thiệu xong đã bị Dương Thanh chặn họng: “Cho một chai Vodka!”
“Vâng thưa quý khách, xin quý khách chờ chút!”, nhân viên phục vụ vội vàng chạy đi.
Nhân viên phục vụ nhanh chóng mang ra một chai Vodka và một cốc rượu.
Nhân viên phục vụ hiếu kỳ nhìn Dương Thanh.
Bình thường đa số mọi người đến quán bar chỉ để nhấm nháp chút rượu, rất ít người gọi liền một chai Vodka như Dương Thanh.
Trong lúc đó, Dương Thanh đã rót đầy một cốc rượu, uống cạn trước ánh nhìn khiếp sợ của nhân viên phục vụ.
Ngay sau đó, anh lại rót đầy một cốc, tiếp tục uống một hơi cạn sạch.
Uống liền ba cốc vào bụng mới thấy ổn định lại chút.
Nhân viên phục vụ cảm thấy rất phung phí.
Chai Vodka Dương Thanh gọi là loại rượu quý nhất của quán bar Dạo Bước, mỗi chai đều đáng giá ngàn vàng.
Thế mà anh lại uống như nước lọc.
Quan trọng là rượu này mạnh như vậy, Dương Thanh uống vào lại chẳng có cảm giác gì.
“Dương Thanh!”
Dương Thanh đang đắm chìm trong thế giới của riêng mình thì chợt nghe thấy có người kinh ngạc gọi tên mình.
“Tô San?”
Trông thấy đối phương, Dương Thanh rất ngạc nhiên.
Không ngờ thế giới này nhỏ như vậy, ở Yến Đô cũng có thể gặp được bạn thân của Tần Thanh Tâm.
“Đúng là anh rồi!”
Tô San mừng rỡ vội vàng ngồi xuống đối diện Dương Thanh, cười nói: “Vừa nãy tôi đã cảm thấy bóng lưng của anh rất quen thuộc, không ngờ lại đúng là anh!”
“Sao anh lại ở đây một mình? Thanh Tâm đâu?”
Tô San cười hỏi.
Dương Thanh không nhiệt tình nổi, chỉ hơi kinh ngạc lúc trông thấy Tô San, lạnh nhạt đáp: “Cô ấy ở nhà nghỉ ngơi!”
Tô San không biết nhà mà anh nói tới là ở Yến Đô, trong lòng mừng thầm.
Từ khi được Dương Thanh cứu mạng, cô ta đã đem lòng thích anh, nhưng vì quan hệ với Tần Thanh Tâm nên cô ta vẫn luôn che giấu tình cảm của mình.
Thậm chí không tiếc bày kế, tìm cách gặp riêng Dương Thanh.
Bây giờ lại gặp được anh ở Yến Đô, cô ta rất vui.
Quan trọng là, anh chỉ đi một mình.
- ---------------------------