*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi còn ở biên giới phía Bắc, anh là Tướng quân nên bắt buộc phải giữ tỉnh táo mọi lúc mọi nơi, xưa nay chưa từng uống rượu.
Sau khi rời đi, anh vẫn duy trì thói quen này, không hút thuốc không uống rượu.
Chẳng qua hôm nay quá khó chịu, lại ngẫu nhiên đi qua quán bar nên mới muốn thử một chút.
Anh cố ý muốn say nên rất dễ say, lúc này dường như đã không còn ý thức, đến cả người đang đỡ mình là ai cũng không biết.
Cả người anh dựa vào Tô San, để cô ta tùy ý đỡ mình đi.
Tô San mệt gần chết mới lôi được Dương Thanh vào phòng mình.
Vừa về đến phòng, cô ta đã thở phì phò: “Trời má, sao anh lại nặng như vậy?”
Nhìn sang Dương Thanh bị mình ném lên giường, ánh mắt Tô San trở nên nóng bỏng.
“Tâm à, lần này không trách được mình rồi.
Chỉ tại chồng cậu quá mạnh, e là không người phụ nữ nào cưỡng lại nổi”, Tô San thấp giọng lẩm bẩm.
Vốn cô ta còn do dự, nhưng lúc này trong đầu chỉ nhớ tới lần đầu tiên được Dương Thanh cứu ở công nhà họ Tô, trái tim đập loạn nhịp.
Mặc dù chuyện này xảy ra từ mấy tháng trước nhưng cảnh tượng ấy vẫn khắc sâu trong đầu cô ta.
“Tách tách tách!”
Tô San lấy điện thoại chụp vài tấm ảnh, còn chụp tự sướng mình và Dương Thanh cùng nằm trên giường.
Vẻ mặt cô ta tràn đầy đắc ý.
Chụp xong, cô ta mới vào phòng tắm.
Hai mươi phút sau, cô ta đi ra, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm.
Nhìn Dương Thanh nằm trên giường, trong mắt cô ta chợt hiện lên vẻ giằng co.
Một bên là bạn thân nhất, một bên là người đàn ông mình yêu thích từ lâu, cô ta đều không nỡ.
Nhất là Tần Thanh Tâm, hai người thân nhau từ nhỏ, dù cô ta ra nước ngoài du học nhưng vẫn giữ liên lạc thường xuyên với nhau.
Hiện giờ quan hệ giữa hai người lại càng thân thiết.
Trong lúc cô ta đang đấu tranh tâm lý, chuông điện thoại chợt reo vang.
Cô ta giật nảy mình, phát hiện là điện thoại của Dương Thanh.
Cô ta vội vàng chạy tới lấy ra, khi thấy người gọi là Tần Thanh Tâm, cô ta lại càng do dự.
“Rốt cuộc mình nên làm thế nào?”
Cô ta nhìn người đàn ông đang nằm trên giường, mím môi hạ quyết tâm.
Sáng hôm sau mặt trời lên cao, Dương Thanh mới mơ màng tỉnh dậy.
Anh vô thức gọi một tiếng: “Vợ ơi!”
Nhưng không có ai đáp lại.
Anh dụi đôi mắt nhấp nhem buồn ngủ, đến khi thấy mình đang ở trong phòng khách sạn mới bừng tỉnh.
“Sao mình lại ở đây?”
Anh đứng bật dậy.
Thế nhưng vừa đứng lên liền phát hiện toàn thân mình chỉ mặc một cái quần đùi nhỏ.
Đầu óc anh trống rỗng.
“Rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì?”, Dương Thanh ngồi xuống giường, ngơ ngác lẩm bẩm.
Anh chỉ thấy đầu nặng nề, rất khó chịu.
Dần dà, từng hình ảnh rõ ràng lướt qua trong đầu anh.
Anh nhớ sau khi ra khỏi quán bar, Tô San đuổi theo bảo anh đưa cô ta về khách sạn.
Sau khi hai người lên một chiếc taxi, anh ngủ thiếp đi.
Còn về chuyện sau đó, anh không có ký ức gì.
Một suy nghĩ vô cùng đáng sợ nảy ra trong đầu anh.
Rõ ràng tối qua anh có mặc quần áo, nhưng bây giờ toàn thân chỉ còn đồ lót, nhất định là Tô San thay ra cho anh.
Anh không phải kẻ ngốc, có thể cảm giác được Tô San có tình cảm khác lạ với mình.
Tối qua anh đã uống quá nhiều, Tô San cũng uống rượu.
Sau khi về khách sạn, giữa họ đã xảy ra chuyện gì?
Anh bỗng thấy hoảng sợ.
“Tô San!”
Dương Thanh hét lên một tiếng nhưng không có ai đáp lại.
Anh vội vàng lấy điện thoại định gọi Tô San gặng hỏi rõ ràng thì phát hiện có hơn chục cuộc gọi nhỡ và rất nhiều tin nhắn.
Tất cả đều là Tần Thanh Tâm gửi tới.
- ---------------------------