*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi rời khỏi phòng sales Thành Mộng Hoan, Dương Thanh lại dẫn Tần Y đi mua xe.
“Không ngờ anh rể lại tốt bụng như vậy.
Em thấy lo lắng cho chị em rồi đấy”.
Trên đường tới cửa hàng Rolls-Royce, Tần Y bật cười nhìn chằm chằm Dương Thanh.
Dương Thanh đang lái xe, mắt nhìn về phía trước, bắt đắc dĩ nói: “Em cũng nói anh tốt bụng thì còn lo lắng cho chị em gì nữa?”
Tần Y cười nói: “Cũng chính vì anh quát tốt nên mới sợ những người phụ nữ được anh giúp sẽ không nhịn được yêu anh”.
Dương Thanh cười khổ nói: “Không phải vì em muốn giúp Mễ Tuyết nên anh mới tiện tay giúp cô ấy đó sao?”
Hai người vừa nói vừa đi tới cửa hàng Rolls-Royce 4S.
Tuy loại xe này quá hào nhoáng, chưa chắc Mã Siêu đã thích, nhưng dù sao cũng là chuyện vui lớn nhất đời người, dù không thích cũng phải cho Mã Siêu nở mày nở mặt.
Mấy chuyện cần mặt mũi thế này vẫn phải đi xe sang một chút.
Ròng rã cả một buổi chiều, Dương Thanh và Tần Y tất bật ở bên ngoài, mua hết những thứ nhà trai cần chuẩn bị, tất cả đều theo tiêu chuẩn cao nhất.
Mua đồ xong xuôi, sắc trời đã tối đen, hai người tới một quán mỳ gần đó.
Cả hai mới ăn được vài miếng, một lão già mặc áo vải xám bỗng cất bước đi vào quán mỳ, ngồi vào bàn ngay sát bàn Dương Thanh.
Nhớ quay lại web t ruyện T amlinh nha!
“Ông muốn ăn gì ạ?”
Nhân viên phục vụ vội vàng đi tới cười hỏi.
Lão già áo vải mỉm cười, chỉ vào bàn của Dương Thanh và Tần Y: “Ăn giống bọn họ!”
Đây là một quán mỳ, Dương Thanh gọi một bát mỳ và một suất salad.
Tần Y nói đang giảm cân, không ăn gì, chỉ ngồi cùng Dương Thanh.
Nghe thấy thế, cả Dương Thanh và Tần Y đồng loạt nhìn sang lão ta.
Lão già áo vải tươi cười nhìn bọn họ: “Lâu rồi không ăn ở ngoài, cũng không biết cái gì ngon đành phải ăn theo cô cậu.
Cô cậu không để bụng chứ?”
Tần Y vội vàng cười đáp: “Ông nói gì thế, ông cứ tùy ý gọi!”
Từ lúc lão già áo vải bước vào quán mỳ, Dương Thanh đã chú ý tới lão ta.
Anh cảm thấy khí thế nguy hiểm toát ra từ người lão ta.
Bây giờ lão ta lại ngồi ngay cạnh.
Dạo gần đây xung quanh anh đã xảy ra không ít chuyện, Dương Thanh bỗng sinh lòng cảnh giác.
“Tần Y, anh đột nhiên nhớ ra lát nữa còn có chuyện phải giải quyết.
Anh để xe lại tí em tự lái về nhé”.
Dương Thanh đưa chìa khóa cho Tần Y.
“Nếu anh có việc thì cứ đi đi.
Em gọi taxi về cũng được, anh đi xe đi”.
Tần Y không hề nghi ngờ, đẩy chìa khóa lại cho Dương Thanh.
“Anh rể, anh ăn đi, em về nhà trước”.
Tần Y đứng dậy nói.
Dương Thanh gật đầu: “Đi đường cẩn thận!”
Quả nhiên có vấn đề.
Nếu bây giờ Dương Thanh vẫn còn nghĩ ông ta chỉ là một người bình thường thì đúng là ngu xuẩn.
Đối phương biết họ của mình, có chuyện trùng hợp như vậy sao?
“Ông biết tôi à?”
Dương Thanh híp mắt hỏi.
Lão già áo vải lắc đầu: “Đây là lần đầu tiên tôi gặp cậu ở ngoài đời”.
Câu nói này của lão ta có nghĩa là, hôm nay ông ta mới gặp Dương Thanh ở ngoài đời, còn trước đó đã nhìn thấy anh bằng những cách khác.
“Tôi họ Đỗ, cậu có thể gọi tôi là ông Đỗ”.
Ông Đỗ lại chủ động lên tiếng.
Lão ta chính là cấp dưới thân thiết như anh em của Tiết Vương, cũng là người có thực lực mạnh nhất trong nhà họ Tiết.
“Không liên quan!”
Một lúc sau, Dương Thanh lên tiếng đáp.
“Thì ra là vậy!”
Ông Đỗ lùi mạnh về sau ba bước.
Ngược lại Dương Thanh vẫn sừng sững tại chỗ, ánh mắt hờ hững, nhưng nền đất xi măng dưới chân anh đã vỡ nát.
“Xem ra ông vẫn không tin lời tôi nói”.
Dương Thanh híp mắt lại: “Ông định tính hết mọi trách nhiệm về cái chết của Tiết Nguyên Bá lên đầu tôi, muốn trả thù cho ông ta sao?”
- ---------------------------.