*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hôm nay nhà họ Ngải giăng đèn kết hoa, khắp nơi đều một màu đỏ chót.
“Ngải Lâm, hâm mộ cậu thật đấy, được gả cho người chồng tốt như vậy”.
“Nghe nói chồng cậu là anh em tốt của chủ tịch tập đoàn Nhạn Thanh phải không?”
“Thế đã là gì, các cậu chưa thấy chồng của Ngải Lâm lợi hại thế nào đâu, từng một mình đánh bại toàn bộ cao thủ của tám gia tộc đứng đầu Yến Đô, trấn áp tất cả mọi người!”
Trong phòng của Ngải Lâm, mấy cô bạn thân đang vây quanh cười nói không ngừng.
Ngải Lâm đang trang điểm bất đắc dĩ cười một tiếng: “Các cậu càng nói càng khoa trương.
Anh ấy đâu có lợi hại được như vậy?” Tiếp tục ủng hộ website T*amlinh2*4*7.*com nha!
Ngoài miệng nói thế nhưng trong lòng lại rất ngọt ngào.
Dù sao người được mọi người khen ngợi kia chính là người đàn ông của cô ấy.
Hai người họ trải qua nhiều như vậy, đi được đến ngày hôm nay thực sự rất không dễ dàng.
Sau khi hẹn hò, Mã Siêu đã thay đổi rất nhiều vì Ngải Lâm.
Bản thân cô ấy cũng thay đổi nhiều vì Mã Siêu.
Ngải Lâm vô cùng chờ mong cuộc sống vợ chồng sắp tới.
Cô ấy đột nhiên sờ lên bụng mình, vẻ mặt hạnh phúc.
Cô ấy không hề nói cho ai biết, một tuần trước cô ấy đã biết mình mang thai.
Vừa nghĩ tới mười tháng sau sẽ có thể sinh cho Mã Siêu một đứa bé, cô ấy lại càng cảm thấy hạnh phúc đong đầy.
Cùng lúc đó, Mã Siêu cũng hiếm khi ăn diện một phen.
Anh ta mặc vesrt đen, sơ mi màu đỏ rượu, chân đi giày da màu đen, dáng người cao lớn khôi ngô như ngọn núi.
Mã Siêu vẫn quen để tóc ngắn, nhìn rất gọn gàng nhanh nhẹn, ánh mắt sáng ngời.
“Ngải Lâm, từ ngày hôm nay, em chính là vợ anh.
Sau này anh nhất định sẽ đối xử tốt với em!”
Mã Siêu nhìn mình trong gương, chân thành nói.
Hôm nay khách sạn Đế Đô cực kỳ náo nhiệt, ngoài cổng có nhiều xe hơi sang trọng đỗ kín.
Mã Siêu là anh em của Dương Thanh, ở Yến Đô, rất nhiều người biết hai người họ rất thân thiết.
Đám cưới của Mã Siêu chính là chuyện lớn của Dương Thanh, bọn họ không dám lười biếng.
Trong khách sạn rộng lớn tràn ngập tiếng nói cười.
Cả nhà Dương Thanh vừa bước ra khỏi xe đã có người đến đón.
“Chúc mừng cậu Thanh, chúc mừng!”
Khắp nơi đều là tiếng chúc mừng.
Hôm nay tâm trạng của Dương Thanh cũng rất tốt, dù là quen biết hay xa lạ, chỉ cần chủ động đến chúc mừng, anh đều sẽ tươi cười đáp lại.
Mã Siêu không có bố mẹ, anh là anh trai khác họ, đương nhiên phải đón tiếp khách khứa chu đáo.
Thực ra bên phía Mã Siêu cũng chẳng có mấy ai, chủ yếu người tới là vì nể mặt anh.
Nhưng chỉ cần hôm nay tới để chúc phúc, Dương Thanh đều sẽ hoan nghênh.
“Cậu Thanh!”
Lúc này, một người đàn ông trung niên bước tới, bên cạnh ông ta còn có một người phụ nữ trung niên.
Trước ngực hai người đều cài hoa đỏ, là bố mẹ của Ngải Lâm.
Dương Thanh khẽ gật đầu, cười nói với Ngải Minh Húc: “Chú Húc, sau này là người một nhà rồi, đừng gọi xa lạ như vậy, cứ gọi tên cháu là được”.
Bọn họ là người của gia tộc lớn ở Yến Đô, đương nhiên biết Vương của Yến Đô có nghĩa là gì.
Mã Siêu là anh em của Dương Thanh, lại là con rể của họ.
Đây chính là cơ hội để nhà họ Ngải lên như diều gặp gió.
Trong lúc hai người đang ân ái, đám cưới cũng bước vào bước quan trọng nhất.
“Xin hỏi chú rể có đồng ý làm chồng của cô Ngải Lâm, dù sau này khỏe mạnh hay ốm đau, giàu có hay nghèo khó đều ở bên cạnh cô ấy suốt đời không?”
Một giọng nói lạnh lùng bỗng nhiên vang lên.
“Uỳnh!”
Tiếng động thật lớn vang lên.
Một chiếc quan tài đỏ chói được dỡ xuống khỏi xe tải.
Giờ phút này, tất cả mọi người đều khiếp sợ nhìn vị khách không mời mà đến này.
- ---------------------------.