*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Quan Hồng Vĩ và Quan Hân hoàn toàn choáng váng.
Ngay cả ánh mắt của Quan Hân lúc này cũng chứa đầy sự sợ hãi.
Là thành viên của Vương tộc họ Quan, họ đã từng gặp rất nhiều cao thủ hàng đầu, thậm chí là cao thủ Vương Cảnh họ cũng đã gặp không ít.
Nhưng họ chưa bao giờ thấy một thủ đoạn nào đáng sợ như vậy.
Tránh được đạn thì cũng đã đành, mấu chốt là anh đã giết hơn chục tay súng và cận vệ gần như trong nháy mắt.
Cho tới bây giờ, bọn họ cũng không biết Dương Thanh đang trốn ở đâu, cứ như là anh đã biến mất ở trong không khí rồi vậy.
Nếu như Dương Thanh đã có thể giết hàng chục cao thủ trong chớp nhoáng, điều đó cũng có nghĩa là nếu Dương Thanh muốn giết họ, thì bây giờ họ đã trở thành xác chết rồi.
Không biết từ khi nào, một ông lão mặc bộ đồ Đường xuất hiện trước mặt Quan Hồng Vĩ và Quan Hân, ánh mắt lão ta đầy vẻ uy nghiêm chưa từng thấy.
"Chú Đức!"
Nhìn thấy ông lão xuất hiện, Quan Hồng Vĩ lên tiếng gọi.
Chú Đức là một trong những cao thủ hàng đầu của gia tộc họ Quan, là cao thủ Vương Cảnh thực sự.
Tuy nhiên, sự xuất hiện của chú Đức không hề làm giảm bớt nỗi sợ hãi trong lòng ông ta.
Chú Đức cũng không quan tâm mà chỉ tập trung ánh mắt về một hướng và nói với vẻ vô cùng nghiêm nghị: “Người anh em là cao thủ Vương Cảnh nhưng lại ra tay độc ác với người bình thường như vậy, nghe chừng hơi quá đáng rồi đấy”.
"Quá đáng?"
Một giọng nói vô cùng lạnh lùng đột nhiên vang lên, ngay sau đó, Dương Thanh từ trên cây cổ thụ cao ngất nhảy xuống như một bóng ma.
"Rầm!"
Khi chân anh đáp xuống, mặt đất như rung lên.
Và nơi mà anh vừa đặt chân xuống đã hằn sâu một đôi dấu chân rồi.
Với dấu chân là trung tâm, các vết nứt giống như mạng nhện tiếp tục lan rộng ra xung quanh cho đến khi chạm đến chân của Quan Hồng Vĩ và Quan Hân.
"Người của Vương tộc họ Quan tùy tiện lạm sát người bình thường thì được, đến lượt tôi giết người nhà họ Quan thì lại thành quá đáng rồi sao?”
Dương Thanh nhìn chú Đức châm chọc nói.
Lúc này, hai mắt anh đỏ rực, toàn thân toát ra sát khí đáng sợ bao phủ cả người phụ nữ độc ác Quan Hân này.
Quan Hân lúc trước vô cùng hống hách, lúc này đang không ngừng run rẩy, cô ta bị sát khí của Dương Thanh bao trùm, thậm chí không thể nhúc nhích được bước chân của mình.
"Những gì Quan Hân đã làm đúng là quá đáng.
Cũng may là không gây ra sự chết chóc”.
Chú Đức nói: "Hi vọng người anh em có thể nể mặt Vương tộc họ Quan, tha cho họ một con đường sống”.
"Quỳ xuống!"
Dương Thanh không thèm quan tâm đến chú Đức mà quát nạt.
Hai người Quan Hân và Quan Hồng Vĩ đã bị bao phủ bởi sát khí, chỉ cảm thấy giọng nói của Dương Thanh giống như một tiếng sấm nổ bên tai.
"Phụp!"
"Phụp!"
Hai bố con lần lượt quỳ gối, cả người run lên bần bật.
Giờ phút này, hai người bọn họ đâu còn vẻ kiêu căng hống hách của cái được gọi là con cháu Vương tộc họ Quan nữa chứ?
Chú Đức đột nhiên cau mày: "Chàng trai trẻ, cậu quá đáng rồi đấy!”
"Hôm nay bọn họ nhất định phải chết!"
Dương Thanh tức giận nói.
Vừa dứt lời, anh liền bước về phía hai người họ từng bước một.
Nói sao thì chú Đức cũng là cao thủ Vương Cảnh của nhà họ Quan, cho dù là Vương tử hay công chúa cũng đều phải đối đáp bằng lễ nghĩa.
-z-
Bây giờ lão ta lại bị một thanh niên hơn hai mươi tuổi liên tục quát tháo, điều này khiến lão ta dần cảm thấy giận dữ.
"Nếu cậu còn dám tiến lên bước nữa thì đừng trách già đây không khách sáo!”
Chú Đức bước tới đứng chắn trước mặt Quan Hồng Vĩ và Quan Hân.
Cùng lúc đó, một luồng hào quang to lớn và mạnh mẽ tỏa ra từ trên người lão ta, lúc này Quan Hồng Vĩ và Quan Hân mới cảm thấy tốt hơn nhiều, hai người vội vàng đứng dậy.
Khi họ nhìn Dương Thanh lần nữa, trên mặt hai người chỉ có sự kinh hãi, nhưng trên mặt Quan Hân vẫn mang chút phẫn nộ.
Cô ta sợ Dương Thanh, nhưng so với việc sợ hãi, cô ta càng hy vọng có thể tự tay mình giết chết Dương Thanh.
"Ông Đức, tên khốn kiếp này căn bản không coi Vương tộc họ Quan chúng ta ra gì.
Anh ta đã giết bao nhiêu người của nhà họ Quan chúng ta.
Giờ ngay cả cháu và bố cháu, anh ta cũng muốn giết luôn”.
Quan Hân nghiến răng nghiến lợi nói: "Nhất định phải giết anh ta, nếu không bao nhiêu người của chúng ta đều chết vô ích rồi”.
"Câm miệng!"
Chú Đức cười lớn, vẻ mặt càng tức giận hơn: “Người thanh niên, già đây thừa nhận là cậu rất mạnh, trong thế hệ trẻ, tôi chưa từng gặp một người nào mạnh như cậu”.
"Cút!"
Dương Thanh tức giận hét lên: "Hôm nay tôi nhất định phải lấy mạng chó của họ!”
Dứt lời anh liền đạp chân lao về phía Quan Hân trong nháy mắt.
"Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!”
Chú Đức cũng rất tức giận, là một cao thủ Vương Cảnh của Vương tộc họ Quan, lão ta đâu đã có khi nào phải thẽ thọt khúm núm như bây giờ?
Lão ta giơ tay đập về phía đầu Dương Thanh.
"Hừ!"
Dương Thanh cười khẩy, anh cũng vung nắm đấm ra.
"Rầm!"
Khi hai lòng bàn tay va vào nhau, một lực mạnh mẽ đột nhiên bật ra từ vị trí hai lòng bàn tay gặp nhau.
"Phụt!"
Trong giây tiếp theo, cơ thể của chú Đức bay lên trời, cả người lơ lửng trên không và phun ra một ngụm máu.
Ngược lại, Dương Thanh không hề bị đánh lùi lại, anh không thèm nhìn chú Đức bị mình đánh bay mà giơ tay túm về phía Quan Hân đang đờ đẫn cả ra.
- ---------------------------.