TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Ở Rể
Chương 1004: 1004: Còn Có Chuyện Khác Nữa

Chẳng mấy chốc, trong sân đã yên tĩnh trở lại.

"Bố, rốt cuộc Dương Thanh là ai vậy? Khương Hùng không thèm nể mặt bố, lại đi quỳ xuống trước mặt Dương Thanh trước đám đông như vậy”.

Trên đường trở về, Quan Hồng Nghị đanh mặt nói.

Nghe Quan Hồng Nghị nói vậy, vẻ mặt Quan Vương cũng dần cứng lại, trên mặt tràn đầy vẻ nghiêm trang chưa từng có.

Mặc dù lão ta không nói gì, nhưng Quan Hồng Nghị có thể cảm nhận được rằng thân phận của Dương Thanh không hề đơn giản.

"Con có biết ở khắp Chiêu Châu này ngoài gia tộc Cổ

Võ ra ngoài không cần biết đến ai ra thì thế lực nào mạnh nhất không?”

Quan Vương hỏi.

Sau khi suy nghĩ một lúc, Quan Hồng Nghị trả lời: "Chiêu Châu có bốn vùng biên giới, các Vương tộc và Hoàng tộc.

Mười ba thế lực này tuy rằng rất nổi danh nhưng bốn vùng biên giới vẫn là mạnh nhất, sau đó đến hoàng tộc rồi đến các vương tộc”.

"Theo con được biết, trong bốn khu vực biên giới thì biên giới phía Bắc có địa hình phức tạp và môi trường khó khăn gian khổ nhất, thực lực đương nhiên cũng đứng đầu trong bốn vùng biên giới".

"Người ta đồn rằng Tướng quân Dương Bất Bại của ở vùng biên giới phía Bắc có thực lực rất kinh khủng, được gọi là Chiến Thần Bất Bại, một người có thể đối địch được nửa quốc gia.

Lãnh địa bất khả chiến bại ở biên giới phía Bắc mà người đó gây dựng còn có thể trấn áp được các nước ở biên giới phía Bắc.

"Cũng có tin đồn rằng Tướng quân ở biên giới phía Bắc còn rất trẻ, còn chưa đến ba mươi tuổi, nhưng đã đạt đến Thần Cảnh.

Cho dù là thiên tài võ thuật của gia tộc Cổ Võ thì cũng còn kém xa người đó”.

Khi Quan Hồng Nghị nói những điều như thế này, vẻ mặt ông ta đầy sự cung kính.

"Cũng chỉ có thanh niên anh tài như Tướng quân ở biên giới phía Bắc mới xứng đáng với danh hiệu rường cột quốc gia và cũng xứng đáng với danh hiệu Chiến Thần Bất Bại”.

"Một tài năng trẻ như vậy thực sự là may mắn cho Chiêu Châu!"

Quan Hồng Nghị lại nói.

Quan Vương gật đầu không nói gì nữa, nhưng vẻ lo lắng trên mặt lão ta càng ngày càng rõ nét hơn.

"Bố, bố bị sao vậy?"

Nhìn thấy Quan Vương không nói mà vẫn có vẻ nặng nề, Quan Hồng Nghị không khỏi hỏi.

"Con nói xem, nếu Dương Thanh là Tướng quân ở biên giới phía Bắc thì sao?"

Quan Vương nhìn thẳng vào Quan Hồng Nghị và trầm giọng hỏi.

"Cái gì?"

Quan Hồng Nghị chợt đầy vẻ kinh ngạc: "Bố, làm sao có thể như vậy được chứ?" "Cậu ta còn trẻ như vậy, cho dù thực lực của cậu ta thực sự rất mạnh nhưng cũng không thể là Tướng quân ở biên giới phía Bắc được chứ?" "Nếu cậu ta đúng là người đó thì còn nói nhiều lời nhảm nhí với chúng ta làm gì, e rằng con đã bị cậu ta giết chết từ lâu rồi”.

Quan Vương trầm giọng nói: "Chúng ta đều biết Tướng quân ở biên giới phía Bắc còn có một cái tên khác là Dương Bất Bại, có tin đồn cậu ta chưa tới ba mươi tuổi".

"Còn Dương Thanh, cũng họ Dương, và cũng chưa đầy ba mươi tuổi".

"Không chỉ vậy, thông tin duy nhất mà chúng ta có được là cậu ta đã đến phương Bắc vào năm năm trước.

Còn sau đó, chúng ta không thể tìm thấy bất kỳ thông tin nào về cậu ta”.

"Còn Khương Hùng năm xưa là chiến sĩ bước ra từ vùng biên giới phía Bắc.

Hôm nay sau khi nhìn thấy Dương Thanh, ông ta đã quỳ xuống trước đám đông và cầu xin được ban cho cái chết".

"Còn cả Hồng Đại Cường, chỉ huy cao nhất của chiến vực đóng ở Vương thành Quan, hôm nay cũng đích thân dẫn người đến thôn Ngô Gia.

Khi đối mặt với Đổng Chiêm Cương, Hồng Đại Cường tỏ vẻ rất kính trọng và nghe răm rắp theo lời ông ta.

"Mà Đổng Chiêm Cương lại là một tùy tùng ở bên cạnh Dương Thanh".

"Nếu cậu ta không phải là Tướng quân ở vùng biên giới phía Bắc thì tất cả những điều này phải giải thích thế nào đây?”

Quan Vương liên tục nói.

Lão ta còn chưa nói ra những điểm đáng nghi thì mặt Quan Hồng Nghị đã tái mét, sau khi lão ta nói xong thì miệng Quan Hồng Nghị đã mở to, vẻ mặt đầy kinh ngạc.

"Tất cả những dấu hiệu này có thể cho thấy Dương Thanh chính là Tướng quân vùng biên giới phía Bắc với danh hiệu là Dương Bất Bại có thể địch lại nửa quốc gia”.

Giọng nói của Quan Vương vô cùng trịnh trọng, ánh mắt cũng hiện lên vẻ lo lắng.

“Bố, cậu ta, cậu ta thực sự là Dương Bất Bại sao?”

Quan Hồng Nghị có cảm giác như đang nằm mơ, cho dù trong lòng biết rõ những suy đoán của Quan Vương là đúng, nhưng ông ta vẫn không thể tiếp nhận được Tướng quân vùng biên giới phía Bắc lại trẻ tuổi như thế.

Quan Vương gật đầu: "Mặc dù nhà họ Khương là một trong những gia tộc giàu có hàng đầu ở Vương thành Quan, nhưng Khương Hùng chưa bao giờ có ý thức của một gia tộc bị phụ thuộc, ông ta luôn độc lập, căn bản chưa bao giờ nghe theo mệnh lệnh của Vương tộc họ Quan”.

"Nếu không phải ông ta từng là chiến sĩ trở về từ biên giới phía Bắc thì làm sao bố có thể để yên cho nhà họ Khương được?” "Bây giờ Tướng quân vùng biên giới phía Bắc đích thân đến Vương thành Quan, ba ngày sau còn muốn đến nhà họ Khương.

E rằng sau này Vương tộc họ Quan sẽ càng khó khống chế nhà họ Khương hơn”.

Một núi không thể có hai hồ chính là đây.

Là người đứng đầu của Vương thành Quan, đương nhiên Quan Vương không thể dung thứ cho sự tồn tại của một vị Vương thứ hai.

Bây giờ Dương Thanh đã xuất hiện, Quan Vương cảm thấy một nguy cơ chưa từng có.

"Bố, vậy chúng ta phải làm sao?"

Quan Hồng Nghị đột nhiên rối trí, sau đó ông ta vội vàng nói: "Bây giờ nhà họ Khương đều do Khương Hùng gánh vác, nếu như bệnh nặng của Khương Hùng được chữa khỏi, e rằng nhà họ Khương sẽ càng khó đối phó hơn”.

"Bố, nhất định không được để Khương Hùng được chữa khỏi bệnh!"

Quan Vương cau mày, hừ lạnh một tiếng: "Nếu không phải tên vô dụng con xúc phạm Dương Thanh thì sao có thể xảy ra tình huống như ngày hôm nay được chứ?" "Cho dù Dương Thanh có buông tha cho Vương tộc họ Quan cũng không thể thay đổi ấn tượng của cậu ta về Vương tộc họ Quan được”.

"Bố cũng không muốn Khương Hùng chữa khỏi bệnh, nhưng có thể làm gì được chứ? Ba ngày sau Dương Thanh sẽ tự mình đến nhà họ Khương, con nói cho bố biết, chúng ta phải ngăn cản như thế nào?” Ủng hộ team chúng mình* bằng cách theo dõi truyện tại ТгuуeлAРP.cом

Quan Hồng Nghị nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt đầy tự trách.

Ông ta biết tất cả những chuyện này đều là lỗi của mình, nếu không phải ông ta dễ dàng tin tưởng Quan Hân, muốn gây hấn với Dương Thanh thì cũng không gặp phải những rắc rối như thế này rồi.

"Không thể ngăn lại được sự trỗi dậy của nhà họ Khương nữa rồi.

Bây giờ nếu muốn ngăn cản cũng đã muộn rồi”.

Quan Vương thở dài một tiếng rồi nói: "Nếu đã không thể ngăn cản vậy thì chỉ có thể chấp nhận.

Ba ngày sau bố sẽ đích thân đến nhà họ Khương một chuyến”.

"Bố muốn đến đó làm gì?"

Quan Hồng Nghị thận trọng hỏi.

"Tặng quà!"

Quan Vương nói.

Cùng lúc đó, Khương Hùng cũng quay trở lại nhà họ

Khương

Hai bố con Khương Long Phi và Khương Lực được giữ trong phòng Khương Hùng.

"Có biết tại sao bố giữ hai con lại không?"

Khương Hùng ngồi trên chiếc ghế bành, nhìn hai bố con rồi hỏi.

Khương Long Phi và Khương Lực thận trọng đứng trước mặt lão ta, nghe thấy Khương Hùng hỏi vậy thì cả hai liền cúi đầu, không dám nói gì.

"Nói đi chứ!"

Khương Hùng đập bàn, tức giận nói.

Khương Long Phi vội vàng ngẩng đầu lên nói: "Bởi vì chúng con đã đắc tội với cậu Thanh”.

"Ông ơi, mọi chuyện đều là ý của cháu, đến thôn Ngô Gia tìm thần y Phùng là do thái độ của cháu hống hách mới đắc tội với anh Thanh.

Tất cả đều là lỗi của cháu.

Ông ơi, ông muốn trừng phạt thì trừng phạt một mình cháu đi, tất cả chuyện này đều không liên quan gì đến bố cháu!”

Khương Lực trực tiếp quỳ xuống, mắt đỏ hoe nói.

Hôm nay ở thôn Ngô Gia, khi Khương Long Phi vì Khương Lực thậm chí muốn dùng cái chết của mình để gánh vác tất cả những sai lầm của Khương Lực thì Khương Lực đã ý thức được mình đã làm một chuyện sai lầm đến như thế nào.

"Khương Lực, câm miệng!"

Khương Long Phi vội vàng mắng.

Khương Lực là con trai duy nhất của ông ta, thân là người làm bố, ông ta bằng lòng gánh chịu tất cả.

"Bố, bố trừng phạt con đi!”

Khương Long Phi lớn tiếng nói.

Nhìn thấy hai bố con tranh nhau nhận phạt, cơn tức giận của Khương Hùng dần tiêu tan.

"Đứng dậy cả đi

Lão ta thở dài nói.

Lão ta giữ lại Khương Long Phi và Khương Lực không phải để trừng phạt họ mà là vì chuyện khác.

Theo nguyện vọng cuối cùng của thần y Phùng, sau khi được hỏa táng, tro của lão ta sẽ được rải trên sông Hộ Thành.

Dù có chết đi, lão ta cũng muốn hóa thành linh hồn ở sông Hộ Thành để bảo vệ đất nước này.

- ---------------------------.

Đọc truyện chữ Full