*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tần Đức Chính biến sắc khi thấy ông Ngô bị một chưởng đánh bay.
Ông cụ biết Tần Như Phong đã bước vào Vương Cảnh đỉnh phong nhưng không ngờ ông Ngô với thực lực Vương Cảnh trung kỳ lại không đỡ nổi một đòn của lão ta.
"Tần Như Phong, chết đi cho tao!"
Tần Đức Chính tức giận gầm lên, lập tức phát ra thực lực Vương Cảnh hậu kỳ và đánh ra một quyền.
Không chỉ vậy, còn có bốn cao thủ Vương Cảnh trung kỳ bên phía Tần Đức Chính cũng đồng thời xông về phía Tần Như Phong.
Trong giây lát, một cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ và bốn cao thủ Vương Cảnh trung kỳ gần như cùng lúc đánh ra một đòn mạnh nhất về phía Tần Như Phong.
Một luồng sát khí khủng khiếp bao phủ cả nhà họ Tần.
Lúc này, những người còn chưa bước vào Vương Cảnh run rẩy, không ngờ họ lại không thể chịu được khí thế khủng khiếp này.
Sắc mặt Tần Đại Dũng tái nhợt, nhìn chằm chằm vào Tần Như Phong.
Ông ấy muốn đích thân giết Tần Như Phong nhưng cũng biết mình chỉ là một người bình thường, cho dù lão ta có đứng yên tại chỗ cho ông ấy giết, cũng rất khó giết được.
Bây giờ, ông ấy chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào đám người Tần Đức Chính.
Tần Như Phong nhìn năm cao thủ cùng xông về phía mình lại không hề sợ hãi, trái lại nhếch môi cười lạnh, khinh thường nói: "Không biết tự lượng sức mình!"
Tần Như Phong vừa dứt lời thì mọi người chợt phát hiện ra lão ta đã biến mất.
Một giây tiếp theo, cảnh tượng khiến bọn họ chấn động đã xảy ra.
"Bịch bịch bịch!"
Người ta thấy năm cao thủ Vương Cảnh với Tần Đức Chính dẫn đầu giống như diều đứt giây bay ngược ra xung quanh.
"Phụt!"
Tần Đức Chính ngã xuống trước xe lăn của Tần Đại Dũng và phun ra một búng máu, khí thế lập tức giảm xuống, gương mặt tái nhợt.
"Chú hai!"
Tần Đại Dũng nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì hét lớn một tiếng.
Tần Đức Chính khẽ lắc đầu, giãy giụa từ dưới đất đứng lên, nhìn Tần Đại Dũng, mắt đỏ hoe nói: "Cháu yên tâm, chú hai còn có thể chống đỡ được!"
"Năm mươi năm trước, chú hai không thể bảo vệ được cho cháu, nhưng hôm nay trừ khi chú hai chết, bằng không sẽ không để ai có thể làm hại cháu nữa!"
Ông Ngô cũng giãy giụa đi tới, nức nở nói: "Cậu chủ, năm đó là tôi để lạc mất cậu nhưng hôm nay tôi tuyệt đối sẽ không để lạc cậu nữa!"
"Thề sống chết chiến đấu vì cậu chủ!"
Mấy cao thủ Vương Cảnh đã đến bên cạnh Tần Đại Dũng, ai nấy đều nghiêm túc nói.
Bọn họ đều từng nhận được ơn huệ của chủ gia tộc cũ Tần Đức Tài, có thể nói là không có ông chủ cũ thì không có bọn họ ngày hôm nay.
Bọn họ vốn tưởng mình sẽ chiến đấu vì nhà họ Tần cả đời nhưng không ngờ có một ngày mình sẽ đánh nhau với người nhà họ Tần.
Nhưng vì bảo vệ con trai của Tần Đức Tài, bọn họ thà chết chứ không chịu khuất phục!
Nhìn mười mấy người chú bác đứng trước mặt mình, Tần Đại Dũng giàn giụa nước mắt, nghẹn ngào nói: "Các chú bác, cháu chỉ là một kẻ vô dụng, không xứng để các chú bác làm vậy vì cháu đâu”.
"Cậu là giọt máu duy nhất còn lại của ông chủ cũ trên giời này, chúng tôi phải dùng cả tính mạng để bảo vệ!"
Ông Ngô đỏ mắt nói.
Tình cảnh này làm Dương Thanh rất xúc động.
Anh không sao ngờ được Tần Đại Dũng lại là cậu chủ nhà họ Tần, càng không ngờ hôm nay hai người tới nhà họ Tần lại gặp phải chuyện như vậy.
Anh cũng không ngờ ở trong nhà họ Tần còn có một nhóm người trung thành với Tần Đức Tài tới chết.
Dù sao ông cụ đã chết năm mươi năm, những người này còn có thể chiến đấu vì con cháu của ông cụ như vậy.
"Các ông yên tâm, có cháu ở đây, tuyệt đối sẽ không để cho các ông có chuyện gì đâu!"
Đúng lúc này, Dương Thanh vẫn đứng sau lưng Tần Đại Dũng bỗng nói.
Anh vừa dứt lời, mọi người đều nhìn về phía Dương Thanh.
"Đại Dũng, người này là ai vậy?"
Tần Đức Chính nhìn Tần Đại Dũng và nghi ngờ hỏi.
Vừa rồi, Tần Đại Dũng cũng quên mất Dương Thanh, lúc này mới lấy lại tinh thần, vội vàng kéo anh qua giới thiệu với đám người Tần Đức Chính: "Các chú bác, đây là con rể của cháu - Dương Thanh.
Những cao thủ phía sau đều là thủ hạ của nó!"
"Cháu chào các ông!"
Dương Thanh cung kính nói.
Không quan tâm anh có thực lực thế nào, thân phận gì, hành động của những ông cụ trước mắt này đáng được anh tôn trọng.
"Tốt, tốt, tốt!"
Tần Đức Chính kích động, kéo tay Dương Thanh nói: "Không ngờ nhà họ Tần có được cậu con rể đẹp trai tài giỏi thế này, đây là chuyện vui của nhà họ Tần chúng ta!"
Tuy bọn họ không biết Dương Thanh có thực lực mạnh tới mức nào nhưng chỉ dựa vào việc anh dẫn tới tám cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ, bọn họ đã biết anh có lai lịch không nhỏ.
"Các người ôn chuyện đủ chưa?"
Bỗng nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Đó là giọng của Tần Như Phong.
Chỉ thấy Tần Như Phong đứng chắp tay, hờ hững nhìn về phía đám người Dương Thanh và lạnh lùng nói: "Chẳng lẽ các người thật sự cho rằng dựa vào tám cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ là có thể làm gì được tôi sao?"
"Người không biết thì không sợ, các người không biết thực lực của tôi bây giờ mạnh thế nào đâu”.
Tần Đức Chính cười lạnh: "Tao không tin tám cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ, còn có mấy lão già Vương Cảnh hậu kỳ và trung kỳ chúng tao còn không giết được một Vương Cảnh đỉnh phong như mày”.
"Các người thật sự cho rằng thực lực của tôi chỉ là Vương Cảnh đỉnh phong thôi sao?"
Tần Như Phong chợt cười lạnh nói.
"Hả?"
Đám người Tần Đức Chính nghe vậy chợt biến sắc, kinh ngạc không thể tưởng tượng nổi nhìn Tần Như Phong.
"Ầm!"
Một giây tiếp theo, từ trên người Tần Như Phong phát ra một khí thế vô cùng khủng khiếp, giống như sóng to gió lớn cuốn ra khắp nơi.
"Cái gì?"
"Sao có thể như vậy được?"
"Mày...!mày đã bước vào Thần Cảnh à?"
Tần Đức Chính vô cùng khiếp sợ nhìn Tần Như Phong.
Người nhà họ Tần cũng kinh ngạc tới ngây người khi nghe thấy Tần Đức Chính nói vậy.
Dù sao, trong Vương thành Tào bây giờ, ngay cả Tào Vương cũng chỉ mới tới Vương Cảnh đỉnh phong.
Thế mà Tần Đức Chính đã vượt qua Vương Cảnh đỉnh phong, trở thành cao thủ Thần Cảnh trong truyền thuyết rồi sao?
Cho dù Tần Đại Dũng không biết phân chia cảnh giới của các cao thủ võ đạo nhưng vẫn có thể cảm giác được Tần Như Phong lúc này đáng sợ tới mức nào.
Ông ấy bỗng nhiên hơi hối hận khi bảo Dương Thanh dẫn theo mình tới nhà họ Tần.
Ông ấy chết thì cũng thôi, nhưng nếu liên lụy với Dương Thanh, con gái của mình phải làm sao?
"Dương Thanh, con không cần lo cho bố, mau rời khỏi đây đi!"
Tần Đại Dũng vội vàng nói.
Đám người Tần Đức Chính cũng lấy lại tinh thần, đều nói với Dương Thanh: "Đúng vậy, đây là chuyện của nhà họ Tần, không nên kéo cháu vào.
Cháu mau rời khỏi đây đi!"
Bọn họ nói xong, Tần Đức
.