*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Long Chiến đã hứa với Dương Thanh sẽ cố gắng khuyên Long Hoàng từ bỏ cuộc chiến tranh giành Đế Thôn.
Nhưng với tình trạng của Long Chiến bây giờ, Long Hoàng có thể nghe theo ý kiến của lão ta được sao?
Đương nhiên không thể!
Quả nhiên, Long Hoàng lớn tiếng hỏi: "Long Chiến, ông đang dạy tôi phải làm gì à?"
Cách điện thoại, Long Chiến vẫn có thể cảm giác được sự phẫn nộ của Long Hoàng.
"Long Chiến không dám!"
Long Chiến lo sợ nhưng vẫn không từ bỏ ý định khuyên can, nói với vẻ vô cùng nghiêm túc: "Nhưng lời đồn về Đế Thôn quá mức thần bí, không ai bảo đảm có thể thật sự khống chế được nó”.
"Một khi Đế Thôn mất khống chế sẽ là tai họa lớn cho Hoàng tộc, cho nên tôi cầu mong ngài có thể nghĩ lại!"
Long Chiến đã hứa với Dương Thanh, đừng nói là cách điện thoại, cho dù ở ngay trước mặt Long Hoàng, lão ta cũng sẽ nói như vậy.
"Câm miệng!"
Long Hoàng vô cùng tức giận quát: "Long Chiến, tôi nể tình ông đi theo tôi nhiều năm mới ban họ cho ông, cho ông được hưởng vinh dự cao nhất.
Nhưng điều này không có nghĩa là ông có tư cách bảo tôi phải làm việc thế nào”.
"Nếu võ công của ông đã bị phế bỏ, vậy từ nay về sau ông không còn là người của Hoàng tộc họ Long tôi nữa, cũng sẽ lập tức thu hồi lại họ Long đã ban thưởng cho ông.
Sau này, ông không thể dùng họ Long nữa!"
Lời Long Hoàng nói vô cùng tuyệt tình.
Long Chiến nhất thời ngây người.
"Long Hoàng, ngài muốn đuổi tôi ra khỏi Hoàng tộc họ Long à?"
Long Chiến không thể tin nổi.
Lão ta vốn định chủ động xin rời khỏi Hoàng tộc họ Long vì cho rằng võ công của mình bị phế bỏ, còn không biết có thể khôi phục lại được hay không, nên không muốn trở thành gánh nặng của Hoàng tộc họ Long.
Nhưng Long Chiến không sao ngờ được Long Hoàng lại tuyệt tình như thế, không chỉ muốn đuổi lão ta ra khỏi Hoàng tộc họ Long, thậm chí còn muốn thu hồi lại họ Long.
"Tôi không giết ông đã là ban ơn lớn nhất cho ông rồi.
Tôi chỉ đuổi ông ra khỏi Hoàng tộc họ Long và thu hồi họ Long, ông còn có gì bất mãn nữa?"
Long Hoàng quát to: "Sau này, nếu để cho tôi biết ông còn dám dùng họ Long, tôi chắc chắn sẽ tự tay giết ông!"
Sát ý!
Sát ý vô cùng mãnh liệt!
Cho dù ở cách xa nghìn dặm, Long Chiến vẫn có thể cảm nhận được uy thế từ trên người Long Hoàng.
"Được, Vương Chiến hiểu rõ!"
Long Chiến đỏ mắt nói.
Lão ta vốn họ Vương, tên gọi là Vương Chiến.
Nếu Long Hoàng muốn thu lại họ Long, vậy lão ta cũng chỉ có thể dùng lại họ ban đầu.
Lão ta đã dành cả đời vì Hoàng tộc họ Long nhưng không ngờ lại rơi vào kết cục như vậy.
Ở trong lịch sự của Hoàng tộc họ Long chưa bao giờ có tiền lệ họ được ban ra còn lấy lại, lão ta là người đầu tiên!
"Ông biết rõ là tốt rồi!"
Long Hoàng nói một câu cuối cùng rồi cúp máy luôn.
Giờ phút này, Vương Chiến chỉ cảm thấy vô cùng trống rỗng, giống như mất đi thứ quý giá nhất.
Vương Chiến sống ở Hoàng tộc họ Long từ nhỏ tới lớn, ba mẹ lão ta vốn chỉ người giúp việc trong Hoàng tộc họ Long.
Lão ta dựa vào sự cố gắng của mình đã không ngừng mạnh hơn, trở thành một trong năm cao thủ Thần Cảnh của Hoàng tộc họ Long, mới dần được Hoàng tộc họ Long và Long Hoàng trọng dụng.
Nhưng bây giờ, tất cả những điều này đều đã mất.
Lão ta biết rõ nguyên nhân không phải vì mình cầu xin Long Hoàng từ bỏ cuộc chiến tranh giành Đế Thôn mà vì mình đã biến thành một kẻ bị phế bỏ võ công.
Lão ta đã đến tuổi này còn bị phế bỏ võ công thì xem như hỏng hẳn.
Cho dù võ công, tu vi của lão ta thật sự có thể khôi phục, có thể đạt tới bán bộ Thần Cảnh đã là cực hạn rồi.
Trong lúc đó, một khí thế khủng khiếp đột nhiên ép về phía Vương Chiến, lão ta thoáng biến sắc.
Cho dù võ công của lão ta đã bị phế bỏ nhưng cảm nhận của cao thủ Thần Cảnh vẫn rất mạnh.
"Hắc Bạch Song Sát!"
Khi lão ta nhìn thấy hai bóng người xuất hiện trước mặt mình, gương mặt lập tức tái nhợt.
Trước mặt lão ta là hai cao thủ, một người mặc toàn màu đen, một người mặc toàn màu trắng.
Đây là hai cao thủ bán bộ Thần Cảnh do Long Thiên Vũ bồi dưỡng.
Hắc Bạch Song Sát liên thủ, thậm chí có thể giết một cao thủ mới bước vào Thần Cảnh.
Lúc này, Hắc Bạch Song Sát xuất hiện, rõ ràng là nhằm vào lão ta.
"Ha ha!"
Vương Chiến cười tự giễu: "Tôi đã như vậy mà điện hạ vẫn không chịu tha cho tôi sao?"
"Vương Chiến, nếu ông muốn trách thì chỉ có thể tự trách mình thôi.
Điện hạ là cháu đích tôn của Long Hoàng, là Long Hoàng tương lai, ông không nên cãi lại lời của cậu ấy”.
Hắc Sát lạnh lùng nói: "Ông yên tâm, chúng tôi sẽ cho ông được chết thoải mái!"
"Vương Chiến tôi tự nghĩ mình chưa bao giờ làm chuyện gì có lỗi với Hoàng tộc họ Long, cũng chưa từng làm chuyện gì có lỗi với điện hạ.
Bây giờ tôi đã trở thành kẻ tàn phế, lẽ nào điện hạ còn không thể tha cho một kẻ vô dụng như tôi đây?"
Vương Chiến nghiến răng nghiến lợi nói, trong lòng cảm thấy vô cùng bi thương.
"Bởi vì ông là kẻ vô dụng nên mới đáng chết!"
Bạch Sát lạnh giọng nói.
Hắn vừa dứt lời thì chân đã lập tức di chuyển, xông về phía Vương Chiến: "Giết!"
Cùng lúc đó, Hắc Sát cũng xông tới.
Hai người liên thủ, thậm chí có thể giết chết cao thủ Thần Cảnh sơ kỳ.
Cho dù Vương Chiến ở trạng thái mạnh nhất cũng chưa chắc dám nói mình là đối thủ của Hắc Bạch Song Sát nữa là bây giờ?
"Tại sao? Tại sao các người lại muốn ép tôi?"
Hai mắt Vương Chiến đỏ hoe, tức giận quát.
Trong cơ thể lão ta lập tức phát ra một khí thế khủng khiếp.
"Ầm!"
Một tiếng động lớn vang lên, mặt đất dưới chân Vương Chiến nứt ra.
"Ầm!"
Bạch Sát xông tới đầu tiên và vung nắm đấm.
Chỉ thấy Long Chiến cũng vung nắm đấm lên.
Hai nắm đấm va chạm vào nhau, khí tức đột nhiên càng khủng khiếp hơn, cuốn ra xung quanh.
Bạch Sát chợt lui lại bảy tám bước.
Vương Chiến lùi lại ba bước.
"Cút!"
Vương Chiến tức giận gầm lên một tiếng và lại vung nắm đấm đánh ra.
Hắc Sát đến ngay sau đó còn chưa kịp phản ứng, đã bị Vương Chiến đấm trúng ngực, phải lùi lại phía sau.
"Sao… sao có thể như vậy được?"
"Võ công của ông còn chưa bị phế bỏ hoàn toàn!"
Hắc Bạch Song Sát nhất thời trợn tròn mắt nhìn với vẻ không khó tin.
Hắc Bạch Song Sát không ngờ được trên người Vương Chiến lúc này lại tràn ngập khí thế của bán bộ Thần Cảnh, mơ hồ muốn xông thẳng vào Thần Cảnh sơ kỳ.
Trên hai cánh tay già nua của Vương Chiến nổi gân xanh, gương mặt dữ tợn: "Các người trở về nói cho điện hạ biết, đây là lần cuối cùng, nếu còn có ai dám tới giết tôi nữa, tôi sẽ giết kẻ đó!"
Lão ta nói dứt lời thì xoay người muốn rời đi.
Lúc này, Vương Chiến cảm giác huyết mạch như sắp nổ tung, cơn đau dữ dội đang lan tràn ra toàn thân.
Trước kia Vương Chiến ngẫu nhiên nhận được một bí pháp có thể miễn cưỡng nâng cao sức chiến đấu.
Chỉ cần võ công căn bản của lão ta không bị phế bỏ hoàn toàn, lại có thể tăng vọt.
Nhưng đây là lần đầu tiên Vương Chiến dùng bí pháp này.
Nếu không phải bị dồn đến đường cùng, sao lao ta có thể dùng tới cách
.