*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Mày là ai? Sao dám tự tiện xông vào Hồng Trần? Chết đi!”
Mười mấy sát thủ Hồng Trần ôm súng lớn đồng loạt chĩa vào Dương Thanh.
“Đoàng đoàng đoàng!”
Một tràng tiếng súng nổ liên tiếp vang lên.
Đám sát thủ Hồng Trần kinh hãi thấy người thanh niên đang đứng trước mặt họ đột nhiên biến mất.
“Người đâu rồi?”
Có người thốt lên.
“Vù!”
Chuyện xảy ra sau đó khiến bọn họ rơi vào tuyệt vọng.
Dương Thanh chợt xuất hiện trước mặt một sát thủ ôm đại bác trong tay, tóm lấy đầu hắn.
“Răng rắc!”
Đầu hắn bị bẻ gãy, máu chảy ròng ròng.
“Vù vù vù!”
Dương Thanh lại biến mất.
Mỗi lần anh xuất hiện đều sẽ có thêm một sát thủ bỏ mạng.
Chỉ sau mấy giây ngắn ngủi, mấy chục sát thủ Hồng Trần đều ngã trong vũng máu, bị trúng một đòn trí mạng.
Chỉ còn lại một gã người Tây cao to, cũng là sát thủ mạnh nhất ở căn cứ này, có thực lực bán bộ Thần Cảnh.
Lúc này, trong mắt ông ta tràn đầy sợ hãi và tuyệt vọng, ngơ ngác nhìn đồng bọn hôm qua còn kề vai chiến đấu với ông ta hiện giờ đều đã chết.
“Rốt… rốt cuộc mày là ai?”
Ông ta lắp bắp hỏi.
Ông ta chưa từng thấy cao thủ trẻ tuổi như Dương Thanh ở chiến trường ngoài biên giới.
Bản thân ông ta là sát thủ bán bộ Thần Cảnh, nhưng khi đối mặt với Dương Thanh lại chỉ còn tuyệt vọng.
“Xem ra ông cũng không biết!”
Sát khí lóe lên trong mắt Dương Thanh.
Anh búng một hòn đá.
“Phập!”
Mấy chục tên sát thủ của căn cứ Hồng Trần đầu tiên đều đã bỏ mình.
Dương Thanh không hề nương tay.
Có lẽ bọn họ không hề biết gì nhưng đã là sát thủ Hồng Trần thì chỉ còn đường chết.
Đến khi anh trở về xe, người trung niên đến từ chiến vực ngoài biên giới của Chiêu Châu đã sợ ngây người.
Vừa rồi, ông ta quan sát từ xa, trông thấy một mình Dương Thanh áp đảo sát thủ Hồng Trần.
Từ lúc anh xuống xe đến khi trở lại chỉ mới có hai phút, một căn cứ của Hồng Trần đã bị tiêu diệt rồi sao?
Tuy ở chiến trường ngoài biên giới, Hồng Trần không được coi là thế lực hàng đầu nhưng cũng thuộc hàng top trong giới sát thủ.
Hồng Trần chỉ có mười ba căn cứ, vậy mà chỉ trong hai phút, một căn cứ đã bị diệt sạch.
Sợ là mười hai căn cứ còn lại cũng không tránh nổi kết cục bị hủy diệt.
“Căn cứ tiếp theo!”
Dương Thanh ra lệnh.
“Vâng!”
Ông ta vội vàng lái xe tới căn cứ tiếp theo của Hồng Trần.
Nửa tiếng sau, hai người đã tới.
Giống như trước đó, Dương Thanh vẫn bỏ lại người đến từ chiến vực Chiêu Châu ở ngoài, một mình xông vào đánh giết.
Cuộc chiến lại kết thúc trong hai phút ngắn ngủi.
Ông ta đã chết lặng, chợt phát hiện anh bảo mình chờ ở trên xe là vì sợ ông ta làm vướng tay vướng chân.
Nghĩ vậy, ông ta cảm thấy lòng đắng chát.
Dù sao ông ta cũng là cao thủ bán bộ Thần Cảnh, dù là ở chiến vực ngoài biên giới của Chiêu Châu cũng được coi là cao thủ hàng đầu.
Thế nhưng đi cùng Dương Thanh, ông ta lại trở thành gánh nặng.
Cùng lúc đó, bên trong căn cứ ngầm của tổng hội Hồng Trần, từng điểm đỏ biến mất trên màn hình cỡ lớn.
Những điểm đỏ này là mười ba căn cứ của Hồng Trần, còn đỏ nghĩa là còn tồn tại.
Nhưng chỉ trong vòng chưa đầy ba tiếng, sáu điểm đỏ đã biến mất.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao căn cứ của Hồng Trần liên tục bị tiêu diệt?”
Trong căn cứ của tổng hội Hồng Trần, thủ lĩnh của Hồng Trần ngồi trên bàn họp trước màn hình giận dữ nói.
Những người khác đều câm như hến, không hề biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy căn cứ của Hồng Trần không ngừng biến mất.
Bọn họ muốn đi cứu viện nhưng lại không biết đối phương sẽ tới căn cứ nào tiếp theo.
Quan trọng là giữa hai căn cứ cách nhau tận nửa tiếng đi đường, bọn họ có biết mục tiêu tiếp theo của đối phương cũng không thể đuổi kịp.
Bởi vì tốc độ biến mất của căn cứ Hồng Trần quá nhanh, chỉ trong thời gian di chuyển giữa hai căn cứ đã có một căn cứ bị tiêu diệt.
“Liệu có phải là Dương Thanh không?”
Đột nhiên có một sát thủ lên tiếng.
Những người còn lại đều giật mình kinh sợ.
“Không thể nào!”
Lập tức có người phản bác: “Dù là cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong cũng không thể tiêu diệt căn cứ của chúng ta nhanh như vậy được”.
“Tôi nghi ngờ là một quốc gia nào đó muốn hủy diệt Hồng Trần chúng ta”.
Lại có người nói: “Theo tin tình báo, có lẽ thực lực của Dương Thanh là Thần Cảnh hậu kỳ”.
“Mỗi căn cứ của Hồng Trần đều có cao thủ bán bộ Thần Cảnh trấn giữ, còn có vũ khí hạng nặng.
Cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong cũng chưa chắc có thể tiêu diệt một căn cứ chỉ trong vài phút”.
“Vậy nên không thể là Dương Thanh.
Nhất định là một quốc gia hoặc một thế lực siêu cấp nào đó muốn diệt Hồng Trần chúng ta”.
Thủ lĩnh người Tây trầm giọng nói.
Ông ta cũng không muốn chuyện này có liên quan tới Dương Thanh.
Thế nhưng căn cứ Hồng Trần bị diệt quá nhanh, không giống điều anh có thể làm.
“Mặc kệ là thế lực nào, muốn tiêu diệt chúng ta đều là tự tìm đường chết!”
Trong mắt thủ lĩnh tràn ngập sát khí, ra lệnh: “Yêu cầu toàn bộ sát thủ Hồng Trần lập tức bỏ lại căn cứ trở về tổng hội!”
“Đồng thời báo cho các sát thủ đang làm nhiệm vụ lập tức bỏ nhiệm vụ trở về tổng hội!”
“Vâng!”
Hiện giờ chỉ có thể tập hợp tất cả sát thủ của Hồng Trần về tổng hội mới có thể tránh tổn thất.
Một căn cứ không đáng là gì, sát thủ mới là gốc rễ của Hồng Trần.
Chỉ cần vẫn còn sát thủ, Hồng Trần sẽ không bị hủy diệt!
“Thủ lĩnh, còn cần giữ lại thằng nhóc Chiêu Châu ở ngoài nữa không?”
Lúc này, Lucifer đột nhiên hỏi.
Thủ lĩnh