TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Ở Rể
Chương 1219: 1219: Cao Thủ Thật Sự

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Nếu cứ tiếp tục như vậy e là một ngày một đêm cũng chưa thể chọn ra quán quân cuối cùng.

Hay là bây giờ chúng ta cùng nhập cuộc?”  

      Diệp Xung nhìn bốn Hoàng tộc rồi nhìn về phía Hiệp hội Võ thuật và Dương Thanh, cất tiếng nói.

      Mấy thế lực này đều ngồi ở ghế khách quý.

Rõ ràng Diệp Xung đang nói với bọn họ.

      “Không biết Diệp điện hạ muốn nhập cuộc thế nào?”  

      Long Khoa ngồi ở khu của Hoàng tộc họ Long hỏi.

      Người phụ trách của các Hoàng tộc còn lại và Hoa Anh Kiệt của Hiệp hội Võ thuật đều nhìn về phía Diệp Xung.

      Diệp Xung khẽ cười đáp: “Có mười sàn đấu, bốn Hoàng tộc chúng ta mỗi nhà chiếm một sàn, Hiệp hội võ thuật chiếm một sàn, anh Thanh của tập đoàn Nhạn Thanh chiếm thêm một sàn nữa.

Vậy thì sáu sàn đấu đều bị chúng ta độc chiếm rồi”.

      “Chúng ta cứ phái cao thủ Thần Cảnh lên đấu luôn, loại hết đám tôm tép nhãi nhép ra đã.

Sau đó chúng ta lại đấu với nhau, được không?”  

      “Đương nhiên, Hoàng tộc họ Diệp định phái ra hai cao thủ Thần Cảnh cùng lúc để tỏ lòng thành”.

      Anh ta vừa dứt lời, hai cao thủ Thần Cảnh sơ kỳ tự giác đi lên hai sàn đấu khác nhau.

      “Diệp điện hạ có lòng!”  

      Thượng Quan Nhu cười nói: “Hoàng tộc Thượng Quan đồng ý nhập cuộc.

Chúng tôi cũng đồng ý phái ra hai cao thủ Thần Cảnh”.

      Ngay sau đó, hai cao thủ Thần Cảnh của Hoàng tộc Thượng Quan cũng leo lên sàn đấu.

      “Hoàng tộc họ Diệp và Hoàng tộc Thượng Quan đều đã tỏ thái độ, Hoàng tộc họ Long không thể lạc hậu được.

Chúng tôi cũng đồng ý phái ra hai cao thủ Thần Cảnh”.

      Long Khoa cũng cười nói.

      “Hoàng tộc họ Đoàn ra trận!”  

      Người phụ trách của Hoàng tộc họ Đoàn là một người đàn ông trung niên.

Ông ta vừa vung tay một cái, hai cao thủ Thần Cảnh liền bước lên sàn đấu.

      Thoáng chốc tám trong số mười sàn đấu đã bị bốn Hoàng tộc chiếm đoạt, chỉ còn lại hai cái cuối cùng.

      Hoa Anh Kiệt vẫn nhắm chặt hai mắt, chỉ gọi tên một người: “Chi hội trưởng Hồng!”  

      Chi hội trưởng Hồng cũng đi lên sàn đấu thứ chín.

Tất cả mọi người đều nhìn sang Dương Thanh.

      “Cậu Thanh, tôi lên cho”.

      Vương Chiến hỏi.

      Thấy Dương Thanh gật đầu, Vương Chiến cũng leo lên sàn đấu.

      Thoáng chốc, toàn bộ võ quán Yến Đô tràn ngập khí thế của cao thủ Thần Cảnh.

      Đám cao thủ Vương Cảnh vốn đang định tranh đấu đều xám xịt mặt mày.

      Mười sàn đấu đều bị cao thủ Thần Cảnh độc chiếm, bọn họ làm gì còn cơ hội?  

      Tuy nhiên vẫn có kẻ ngu xuẩn muốn thử sức với cao thủ Thần Cảnh.

      Mấy cao thủ bán bộ Thần Cảnh liếc mắt nhìn nhau rồi cùng đi lên sàn đấu.

      “Bắt đầu!”  

      Trong tài ra hiệu, mười cao thủ bán bộ Thần Cảnh đồng loạt xông tới đối thủ của mình.

      Giờ phút này, bầu không khí trong võ quán cũng được đẩy lên cao trào, tất cả đều mong chờ, căng thẳng nắm chặt tay.

      Nhưng mười cao thủ Thần Cảnh đều không thèm ra tay, chỉ đứng im tại chỗ, không hề e ngại cao thủ bán bộ Thần Cảnh tấn công.

      “Bịch!”  

      Người đầu tiên bị cao thủ bán bộ Thần Cảnh tấn công là cao thủ của Hoàng tộc họ Long.

      Cao thủ bán bộ Thần Cảnh vừa tung đấm về phía cao thủ của Hoàng tộc họ Long dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người.

      Nhưng cao thủ của Hoàng tộc họ Long không hề bị dao động, nhếch miệng cười lạnh: “Không biết tự lượng sức mình!”  

      “Ầm!”  

      Nói xong, một luồng khí thế khủng bố trên người lão ta bộc phát.

Lão ta đá bay cao thủ bán bộ Thần Cảnh rơi thẳng xuống dưới sàn đấu.

      Cùng lúc đó, các cao thủ bán bộ Thần Cảnh trên chín sàn đấu còn lại cũng đồng loạt bị đánh văng ra khỏi sàn đấu.

      Cả khán đài lặng ngắt như tờ.

      Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn mười cao thủ Thần Cảnh trên sàn đấu.

      “Mạnh… Mạnh thật đó!”  

      “Cao thủ bán bộ Thần Cảnh không hề có sức phản kháng”.

      “Đến cả cao thủ bán bộ Thần Cảnh còn không chịu nổi một đòn, thực lực Vương Cảnh như chúng ta còn cơ hội gì nữa?”  

      …  

      Đám cao thủ Vương Cảnh đứng phía dưới đều tái mét.

      Giờ phút này bọn họ mới ý thức được mình chỉ là vật hi sinh.

      “Tôi rút khỏi cuộc đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô!”  

      “Tôi cũng rút lui!”  

      …  

      Cao thủ Vương Cảnh nhao nhao tuyên bố muốn rút khỏi cuộc đấu võ.

      Nhưng vẫn còn người đang quan sát.

      “Còn ai muốn đấu tiếp, lên hết đi!”  

      Một cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ của Hoàng tộc họ Diệp bỗng lạnh giọng nói.

      Các cao thủ Thần Cảnh còn lại trên sàn đấu cũng thi nhau tỏ thái độ: “Các người cùng lên đi!”  

      Rõ ràng, bọn họ đều muốn đánh nhanh thắng nhanh, cứ tiếp tục thế này vẫn còn quá chậm.

      “Vậy thì chúng tôi chỉ có thể liên thủ”.

      “Chúng ta liên thủ đánh bại họ trước rồi quyết thắng thua sau được không?”  

      “Được, tôi đồng ý!”  

      “Tôi cũng đồng ý!”  

      …  

      Những cao thủ Vương Cảnh vẫn chưa từ bỏ ước mơ trở thành Vương của Yến Đô dõng dạc nói.

      Nhất thời, mỗi sàn đấu đều có mười mấy cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong và bán bộ Thần Cảnh lao lên.

Nếu không phải diện tích sàn đấu có hạn, sợ là sẽ còn nhiều người hơn nữa.

      Các cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ không có tư cách tham chiến, chỉ có thể trở thành khán giả.

      “Giết!”  

      Rốt cuộc cũng có người bắt đầu.

Trên sàn đấu của Vương Chiến, mười mấy cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong và bán bộ Thần Cảnh đồng loạt xông tới chỗ lão ta.

      Vương Chiến vẫn tỏ ra lạnh lùng, khí thế Thần Cảnh trung kỳ bộc phát.

      “Cút!”  

      Lão ta gầm lên, giẫm mạnh xuống sàn đấu.

      “Ầm ầm!”  

      Sàn đấu phát ra tiếng vang cực lớn.

      Ngay sau đó, khí thế khủng bố bao phủ cả sàn đấu.

      “Bịch bịch bịch!”  

      Vương Chiến đột nhiên biến mất, đến khi xuất hiện trên sàn đấu chỉ còn một mình lão ta.

      Chín sàn đấu còn lại cũng tương tự, cuộc chiến vừa mới bắt đầu đã chỉ còn các cao thủ Thần Cảnh của Hoàng tộc trụ lại.

      Cảnh tượng này khiến đám cao thủ còn rục rịch muốn xông lên hoàn toàn tuyệt vọng.

      Có thể nói, Thần Cảnh và dưới Thần Cảnh là hai khái niệm khác hẳn nhau.

Thần Cảnh vô địch không thể đánh bại.

      “Tôi từ bỏ!”  

      “Tôi cũng từ bỏ!”  

      …  

      Trong hội trường rộng lớn, các cao thủ Vương Cảnh nhao nhao bỏ quyền thi đấu.

      Từ lúc Diệp Xung đề nghị các thế lực đứng đầu Chiêu Châu cùng nhập cuộc đến nay chỉ mới được năm phút, vậy mà đã có thể loại bỏ toàn bộ cao thủ dưới Thần Cảnh.

      Cuộc đấu võ vốn phải diễn ra hai mươi tiếng nữa thoắt cái rút ngắn chỉ còn vài tiếng, có khi chỉ còn mấy chục phút.

      “Còn ai dám đấu nữa không?”  

     

Đọc truyện chữ Full