*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc này, trong phòng tiệc nhà họ Lục, đám đông đang ăn uống linh đình, sắc mặt mỗi người nhà họ Lục đều vui tươi hớn hở.
Ai cũng hiểu, sau bữa tiệc này, nhà họ Lục sẽ thành bá chủ danh chính ngôn thuận của Ninh Châu.
"Ha ha ha, cảm ơn các vị đã tới chung vui, sau này xin nhờ các vị giúp đỡ nhiều hơn!"
Lục Xuyên là người thừa kế vị trí chủ gia tộc đời tiếp theo của nhà họ Lục, bấy giờ cũng đứng ra chắp tay tươi cười nói với mọi người.
"Chắc chắn rồi, chắc chắn rồi!"
Tất cả đều vui vẻ đáp lại.
"Uỳnh!"
Đúng lúc này, một tiếng động lớn vang lên, cánh cửa phòng tiệc đột nhiên bị đá tung, bay thẳng vào giữa phòng, mấy vị khách đứng gần cửa nhất đều đã bị cánh cửa hất bay, hộc máu.
"Kẻ nào?"
Tất cả đều khiếp sợ quay ra nhìn.
Người nhà họ Lục đều cực kì tức giận, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào bóng người trung niên đứng ngay bậc cửa kia.
Người đàn ông trung niên đó chính là anh ruột của Long Khoa, Long Dược.
"Tên khốn, mày là ai? Dám tự tiện xông vào nhà họ Lục chúng tao, chán sống rồi à?"
Một gã cao thủ của nhà họ Lục quát lớn, xông tới.
Nhưng Long Dược vẫn đứng im, không thèm động đậy một chút, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm gã cao thủ đang xông về phía mình.
"Chết đi cho tao!"
Cao thủ của nhà họ Lục vọt tới trước mặt Long Dược, gầm lên một tiếng giận dữ, đánh ra một quyền.
"Oành!"
Một giây tiếp theo, mọi người đều khiếp sợ chứng kiến, Long Dược đứng yên tại chỗ, vung tay chém ra một chưởng, cao thủ kia lập tức bị đánh bay.
Vừa rơi xuống đất, cao thủ này lập tức mất mạng!
Lặng ngắt!
Phòng tiệc rộng lớn như thế chợt rơi vào tĩnh lặng, tất cả sợ hãi nhìn về phía Long Dược.
Lục Nguyên Thông cũng sợ hãi tột độ, cao thủ vừa mới ra tay kia chính là cao thủ Vương Cảnh trung kỳ, lại bị Long Dược đánh một đòn mất mạng, thật khó có thể hình dung thực lực của Long Dược cao cỡ nào.
Ở đây không chỉ có người nhà họ Lục mà còn có những người đứng đầu của nhiều gia tộc quyền thế khác tại Ninh Châu, tất cả đều là người có kiến thức rộng rãi, mặc dù vậy cũng chưa ai từng gặp cao thủ khủng bố bậc này.
Long Dược sát khí đằng đằng đảo mắt nhìn khắp chốn, lạnh lẽo hỏi: "Dương Thanh ở đâu?"
Giọng nói của ông ta ầm ầm như sấm sét nổ vang bên tai từng người, ai nấy đều sợ hãi phát run.
"Dương Thanh?"
"Dương Thanh là ai?"
"Tôi nghe nói, vị cao thủ giúp nhà họ Lục hình như được gọi là cậu Thanh, chẳng lẽ, Dương Thanh chính là cậu ta?"
...!
Nghe Long Dược nói muốn tìm Dương Thanh, mọi người trong phòng tiệc mới bắt đầu thì thào bàn tán.
Người nhà họ Lục càng thêm thấp thỏm lo âu, thì ra người này đến tìm Dương Thanh.
Ai cũng biết, Dương Thanh chính là ân nhân của nhà họ Lục, không có Dương Thanh, chỉ e nhà họ Lục đã bị nhà họ Lý và nhà họ Trương thâu tóm rồi, nói chi đến chuyện làm bá chủ Ninh Châu?
"Dương Thanh đã đi khỏi đây rồi!"
Lục Xuyên lấy can đảm bước lên đáp, sau đó vội hỏi thêm: "Thưa ngài, xin hỏi ngài tìm cậu Thanh có chuyện quan trọng gì sao ạ?"
Long Dược không thèm để ý tới Lục Xuyên, chỉ hơi nhíu mày nói: "Cho các người mười phút, bảo Dương Thanh tự lăn tới đây nhận lấy cái chết, bằng không, tất cả các người, đều chết!"
Dứt lời, ông ta ngồi xuống trước một bàn ăn, cầm lên một đôi đũa, thản nhiên ăn ăn uống uống.
Tất cả những người ở đây đều căng thẳng ra mặt.
Vài vị đứng đầu của gia tộc lớn đưa mắt nhìn nhau, sau đó một ông già đi tới trước mặt Long Dược, thận trọng dè dặt nói: "Đại nhân, tôi chỉ tới đây tham dự tiệc, Dương Thanh mà ngài muốn tìm không có quan hệ gì với tôi, tôi xin về trước ạ".
Nói xong, ông cụ quay người chuẩn bị rời khỏi đây.
"Phụt!"
Ông cụ kia mới đi được vài bước đã chững người lại, thân thể chầm chậm ngã xuống đất.
Tất cả đều kêu lên kinh sợ, khi nhìn thấy nửa chiếc đũa lộ ra sau ót ông già kia mới biết được chuyện gì vừa xảy ra.
Ngay lập tức, đám người đứng đầu các gia tộc còn đang tính kiếm cớ rời đi đều lộ vẻ sợ hãi, đứng bất động tại chỗ.
Chỉ dùng một chiếc đũa đã có thể dễ dàng giết người, loại cao thủ như thế đâu phải người mà bọn họ có thể đối phó nổi.
"Ông chủ Lục, ông còn đứng đó làm gì? Mau đi liên lạc với cái tay Dương Thanh kia đi, bảo cậu ta tới đây chịu chết nhanh lên!"
"Đúng đúng đúng, mau bảo cái gã khốn kiếp đó tới đây chịu chết đi, chúng ta đều bị cậu ta làm liên lụy rồi đấy!"
...!
Thế là, đám người đứng đầu các gia tộc vốn tới đây để chúc mừng lại quay sang rống to với Lục Nguyên Thông.
Đối với họ, bọn họ chỉ là những người vô tội, hiện tại lại bị nhà họ Lục làm liên lụy, ngay cả đi cũng không đi được.
Nghe mọi người quát tháo ầm ĩ, Lục Nguyên Thông mới lấy lại tinh thần, nghiến răng nói: "Tất cả im ngay cho tôi!"
Lúc này, đám người kia mới yên tĩnh lại.
Lục Nguyên Thông đỏ mắt tức giận nói: "Cậu Thanh đi đâu, nhà họ Lục chúng tôi cũng không rõ, chỉ biết cậu ấy vừa mới rời khỏi đây không lâu".
"Bây giờ không phải là lúc để các ông chỉ trích nhà chúng tôi mà là cần hợp lực tìm ra cậu ấy".
"Bằng không, nếu chỉ có mình nhà chúng tôi thì không thể tìm ra cậu ấy trong mười phút đâu".
Nghe vậy, đám người kia mới lấy lại tinh thần, bây giờ bọn họ đều là con mồi trong cùng một chiếc lồng, không phải là lúc đổ lỗi cho nhau.
Bọn họ bắt đầu liên hệ với người nhà mình, bảo bọn họ phát động lực lượng gia tộc tìm kiếm tung tích Dương Thanh khắp thành phố.
"Lục Xuyên, con liên lạc với Tinh Tuyết, hỏi xem con bé có thể gọi được cho cậu Thanh không".
Lục Nguyên Thông lại vội vàng dặn Lục Xuyên.
Hiện tại không ai dám nhắc đến chuyện rời khỏi đây, chỉ có thể liên lạc qua điện thoại.
Lục Xuyên vội vã bấm điện thoại gọi cho Lục Tinh Tuyết, hớt hải hỏi: "Tinh Tuyết, con có thể liên lạc được với cậu Thanh không? Nếu có thể, con hãy bảo cậu ấy trong vòng mười phút nhất định phải tới đây cứu chúng ta, không thì nhà ta xong đời rồi".
"Bố, có chuyện gì vậy?"
Lục Tinh Tuyết đột nhiên nhận được điện thoại của Lục Xuyên, yêu cầu cô ta tìm Dương Thanh, nghe thấy thế cũng hốt hoảng theo, vội hỏi.
"Không có thời gian giải thích nữa đâu, trong vòng mười phút phải bảo cậu Thanh về đây!"
Lục Xuyên rống lên tức tối: "Không lảm nhảm vớ vẩn nữa, mau liên lạc với cậu ta đi!"
Dứt lời, ông ta cúp điện thoại.
"Chị Tinh Tuyết, có chuyện gì vậy?"
Thấy Lục Tinh Tuyết nghe điện thoại xong liền đờ đẫn ra, Mục Thiên Thiên vội nóng ruột hỏi.
Bấy giờ Lục Tinh Tuyết mới hoàn hồn, vội vã nói với Mục Thiên Thiên: "Có chuyện lớn rồi, Thiên Thiên, em có cách nào liên lạc được với anh Thanh không? Trong vòng mười phút, anh ấy phải tới đây, bằng không nhà họ Lục sẽ gặp nguy hiểm".
Cô ta hiểu rõ, bố mình chưa bao giờ nói những lời như vậy, nay nếu đã nói nghiêm trọng đến thế tức là sự tình hiện đang rất nguy cấp.
"Chị Tinh Tuyết, em cũng đâu có phương thức liên lạc của anh ấy".
Mục Thiên Thiên vội nói.
Thấy Lục Tinh Tuyết hốt hoảng như vậy, cô ta lại vội trấn an: "Chị đừng sốt ruột mà, để em thử xem có thể tìm được anh ấy không".
Dứt lời, Mục Thiên Thiên bèn bấm điện thoại gọi đi: "Trong vòng ba phút, tôi muốn lấy được phương thức liên lạc của Dương Thanh".
Lúc này, Mục Thiên Thiên như thể biến thành một người khác, toàn thân tản ra phong thái quý tộc.
Cùng lúc đó, Dương Thanh đã rời khỏi nhà họ Lục, ánh mắt anh lạnh băng, thầm nhủ: "Nếu nhà họ Diệp và nhà họ Long đều muốn lấy mạng mình, vậy thì trước tiên cứ tới nhà họ Diệp đã!"
Anh đang chuẩn bị đi thì một hồi chuông điện thoại chợt rộn rã vang lên.
"Xin chào, xin hỏi..."
Anh còn chưa nói hết câu, chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc nức nở: "Anh Thanh, xin anh mau tới cứu nhà họ Lục em với, trong vòng mười phút mà anh không thể tới đây, nhà họ Lục em sẽ bị người ta diệt sạch".
"Cái gì?"
Dương Thanh vừa ngồi lên một chiếc taxi định ra sân bay, nghe Lục Tinh Tuyết nói thế lập tức giật mình kinh sợ, vội vàng bảo tài xế: "Quay đầu, đến nhà họ Lục!"
"Hôm nay nhiều người tới nhà họ Lục thật đấy!"
Tài xế vừa quay đầu xe vừa cười ha hả nói.
Dương Thanh lập tức chú ý: "Trước tôi còn có người khác cũng tới nhà họ Lục à?"
"Đúng vậy, vừa rồi tôi mới chở một vị khách của nhà họ Lục từ sân bay về, sau đó trên đường rời khỏi nhà họ Lục thì lại đón được cậu, lúc này cậu lại muốn quay về đó".
Tài xế taxi cười hỉ hả nói: "Nhưng vị khách trung niên muốn tới nhà họ Lục đó, thoạt nhìn ăn mặc có vẻ hơi quái dị, trông mới ngoài năm mươi mà lại mặc một bộ đồ thời Hán rất là đúng trào lưu".
"Chẳng phải hiện tại toàn thanh niên mới thích mặc đồ thời Hán hay sao nhỉ? Giờ đến cả trung niên cũng thích đồ thời Hán rồi à?"
.