*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cảm nhận được hai luồng khí thế võ thuật mạnh mẽ ập tới, sắc mặt Thượng Quan Hoàng trở nên âm trầm.
Ngay sau đó có hai người xuất hiện trong phòng tiệc.
“Lý Dương, cậu to gan thật đấy, dám ngang nhiên xông vào Hoàng tộc Thượng Quan!”
Người trung niên bên cạnh Thượng Quan Hoàng nghiêm giọng quát.
Lý Dương lạnh lùng nhìn lão ta: “Tam hoàng tử bớt giận.
Tôi xông vào Hoàng tộc Thượng Quan không phải vì vô lễ với Hoàng tộc các ông, mà là muốn bắt kẻ phế võ công của con tôi về nhà họ Lý”.
Người trung niên vừa quát tháo Lý Dương chính là bố của Thượng Quan Nhu, cũng là Tam hoàng tử của Hoàng tộc Thượng Quan, Thượng Quan Tử Khiêm, thực lực Thần Cảnh hậu kỳ.
Nghe Lý Dương nói vậy, Thượng Quan Tử Khiêm sa sầm mặt: “Ông can đảm thật đấy, dẫn người xông vào Hoàng tộc còn dám nói không phải vô lễ với chúng tôi?”
Ánh mắt Lý Dương loé lên sát khí mãnh liệt, nhìn chằm chằm Thượng Quan Tử Khiêm nói: “Tam hoàng tử đã nói vậy, tôi cũng không còn gì để nói”.
“Nhưng hung thủ phế bỏ tu vi của con trai tôi nhất định phải đi theo tôi một chuyến!”
Thái độ của Lý Dương vô cùng hống hách.
Từ đầu đến cuối Dương Thanh vẫn bình tĩnh ngồi xem, giống như chuyện Lý Bảo Phong bị phế võ công không liên quan gì tới anh.
Thượng Quan Hoàng cũng im lặng không nói, chỉ là trong đáy mắt chợt loé lên một tia sát khí.
Thượng Quan Tử Khiêm thấy Lý Dương kiêu căng như vậy, cả giận nói: “Hoàng tộc Thượng Quan không có hung thủ ông muốn tìm.
Tôi cho ông ba mươi giây, lập tức cút khỏi đây mau!”
Lý Dương không thèm để ý.
Ông ta đã dám dẫn người tới, còn nghênh ngang xông vào đòi người, đương nhiên dám chắc Hoàng tộc Thượng Quan không dám giết mình.
Từng giây từng phút trôi qua, Lý Dương và Thượng Quan Tử Khiêm giằng co, không ai chịu lên tiếng.
Cả phòng tiệc rộng lớn bị bao trùm bởi khí tức của cao thủ Thần Cảnh.
Không khí trở nên kịch liệt.
Ba mươi giây sắp hết, Lý Dương đột nhiên nhìn xung quanh, cuối cùng dán mắt lên người Dương Thanh.
Trong này chỉ có mình cậu ta là người ngoài, có vẻ chưa tới ba mươi tuổi tại được ngồi ở ghế bên trái Thượng Quan Hoàng, chứng tỏ thân phận của cậu ta rất cao quý.
Hiển nhiên, cậu ta chính là người phế bỏ tu vi của Lý Bảo Phong.
“Cậu là người phế bỏ tu vi của con tôi đúng không?”
Lý Dương nghiêm trọng chất vấn.
Bấy giờ, Dương Thanh mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn ông ta, ánh mắt bình thản: “Đúng là tôi đã đánh một thằng vô dụng ở nhà họ Quách, chỉ là không biết anh ta có phải con của ông không”.
Ầm!
Nghe vậy, Lý Dương nổi trận lôi đình.
Cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong sau lưng ông ta cũng bộc phát khí thế mạnh mẽ.
Lý Dương vốn là cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ.
Thoáng chốc, sát khí của hai cao thủ Thần Cảnh khoá chặt Dương Thanh.
Những người có cảnh giới thấp trong phòng tiệc đều cảm thấy áp lực khủng bố.
Nhưng Dương Thanh vẫn bình tĩnh như không.
“Làm càn!”
Thượng Quan Nhu lập tức quát lớn, đứng chắn trước người anh, căm giận nhìn Lý Dương: “Cậu Thanh là khách quý của Hoàng tộc Thượng Quan, ông muốn làm gì?”
Lúc ở trước mặt Dương Thanh, trông cô ta rất yếu đuối nhưng dù sao cũng là cao thủ Thần Cảnh trung kỳ, trẻ như vậy đã được chọn làm người thừa kế đời thứ ba của Hoàng tộc Thượng Quan.
Mặc dù trẻ hơn Lý Dương rất nhiều nhưng khí thế của cô ta lại khiến Lý Dương cảm thấy áp lực rất lớn.
“Ông thật sự tưởng Hoàng tộc Thượng Quan không dám bắt ông lại sao?”
Thượng Quan Tử Khiêm cũng bộc phát thực lực Thần Cảnh hậu kỳ, giận dữ quát.
Sắc mặt Lý Dương tối sầm, không thèm che giấu ý muốn giết chết Dương Thanh.
Dương Thanh khá kinh ngạc, không ngờ còn có người dám ngông cuồng như vậy ở Hoàng tộc Thượng Quan.
Nhà họ Lý này thật không đơn giản.
Lúc Thượng Quan Nhu nói rất có thể cụ tổ của bọn họ còn sống trong nhà họ Lý, đồng thời còn có thực lực Siêu Phàm Cảnh, anh vốn còn coi thường.
Nhưng hiện tại xem ra, có lẽ đây là sự thật.
Nếu không, Lý Dương đã không dám ngông cuồng như thế trước mặt Thượng Quan Hoàng.
Thượng Quan Hoàng vẫn không nói một lời, tựa như chuyện này chẳng liên quan gì tới lão ta.
“Ranh con, có giỏi thì mày cứ trốn ở Hoàng tộc Thượng Quan cả đời đi!”
Lý Dương nhìn chằm chằm Dương Thanh hồi lâu, chợt nghiến răng nói.
Dứt lời, ông ta quay lưng rời đi.
Mấy cao thủ Thần Cảnh lập tức xông lên chặn lại.
“Hoàng Chủ định bắt tôi lại sao?”
Lý Dương dậm chân nhìn Thượng Quan Hoàng, lạnh giọng hỏi.
Lão ta nhìn chằm chằm đối phương vài giây rồi phất tay: “Thả cậu ta đi!”
Mấy cao thủ Thần Cảnh kia lập tức biến mất.
Lý Dương nhếch miệng cười châm chọc, nhìn Dương Thanh rồi nghênh ngang rời đi.
Sau đó, Thượng Quan Tử Khiêm tức giận nói: “Khốn nạn! Người nhà họ Lý ngày càng ngông cuồng!”
Thượng Quan Nhu không nói năng gì, nhưng trong đôi mắt xinh đẹp lại loé lên sát khí mạnh mẽ.
Cô ta lo lắng nhìn Dương Thanh, thấy anh tỏ ra bình tĩnh mới thoáng yên tâm.
Cô ta biết anh rất mạnh, nhưng cũng biết rõ cụ tổ nhà họ Lý có khả năng còn sống.
Nếu vừa rồi anh không nhịn được ra tay giết Lý Dương, sợ là sẽ chọc giận chủ nhà họ Lý.
Lý Bảo Phong chỉ là một dòng chính đời thứ ba, đừng nói là bị phế bỏ tu vi, có chết cũng chẳng sao.
Nhưng Lý Dương lại là người thừa kế nhà họ Lý.
Ông ta mà bị Dương Thanh lấy mạng, nhà họ Lý sẽ không bỏ qua cho anh.
Một khi cụ tổ của bọn họ ra mặt, sợ là Dương Thanh cũng khó có thể đối phó.
Bản thân Thượng Quan Nhu không hề ý thức được, mình đang lo Dương Thanh bị cụ tổ nhà họ Lý làm hại chứ không phải Hoàng tộc Thượng Quan gặp nguy hiểm.
“Để cậu Thanh chê cười rồi!”
Thượng Quan Hoàng cười tự giễu: “Không phải tôi không muốn động vào nhà họ Lý, mà là tạm thời không thể làm gì được”.
Dương Thanh cười nhạt đáp: “Không dám! Hoàng Chủ đã có thể nhịn được, đương nhiên phải có lý do”.
Cùng lúc đó, Lý Dương đã rời khỏi Hoàng phủ Thượng Quan.
“Mau mau mau, tăng tốc hết cỡ cho tôi!”
Vừa lên xe, Lý Dương đã hoảng loạn thúc giục.
“Uỳnh!”
Tiếng động cơ xe gào thét.
Chiếc xe lao như bay về phía nhà họ Lý.
Cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong đi theo ông ta khó hiểu hỏi: “Sao cậu chủ lại vội vàng trở về như vậy?”
Trên mặt Lý Dương tràn đầy sợ hãi, không nói một lời.
“Kít!”
Đúng lúc này, một chiếc xe tải hạng nặng bỗng đâm sầm vào xe của Lý Dương.
Tiếng va chạm thật lớn vang lên, chiếc xe lộn vài vòng trên không trung mới nặng nề rơi xuống đất.
Ngay sau đó, một lão già mặc áo đen bỗng xuất hiện đằng trước chiếc xe.
“Cậu Dương có sao không?”
Cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong bò ra khỏi xe, lo lắng hỏi Lý Dương đang máu me đầy mặt.
Lý Dương đang định lên tiếng thì trông thấy lão già áo đen kia, lập tức sợ sệt nói: “Không…”
.