*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dương Thanh cảm giác mình vừa trải qua một giấc mộng dài, không biết qua bao lâu mới từ từ mở mắt ra, tất cả những chuyện trước kia đều như đã quên hết.
“Anh Thanh, anh tỉnh rồi!”
Anh vừa mở mắt thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
“Dương Thanh, cậu có nghe thấy tôi nói không?”, giọng Ngải Lâm cũng vang lên ngay sau đó.
Dương Thanh chỉ cảm thấy mình không còn chút sức lực nào, toàn thân như một cái xác khô, nhẹ bẫng và vô cùng khát nước.
Anh mở miệng nói: “Nước!”
Nghe được lời nói của Dương Thanh, rốt cuộc Phùng Tiểu Uyển và Ngải Lâm cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Phùng Tiểu Uyển nhanh chóng mang một cốc nước ấm đến.
Chẳng mấy chốc Dương Thanh đã uống hết một cốc nước lớn, lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
“Tôi đã ngủ bao lâu rồi?”, anh hỏi.
Mắt Phùng Tiểu Uyển đỏ ửng, đáp: “Đã ba ngày rồi, anh Thanh, anh dọa chúng em sợ muốn chết rồi”.
Trông làn da của Phùng Tiểu Uyển lúc này rất tái nhợt, vừa nhìn đã biết gần kiệt sức.
Hai mắt cô ta sưng đỏ lên, chứng tỏ đã khóc không ngừng nghỉ.
Hai mắt Ngải Lâm cũng đỏ au, Dương Thanh hôn mê ba ngày ba đêm, hai người cũng ở đây trông anh ba ngày ba đêm.
Nhìn thấy Dương Thanh có thể tỉnh lại, bọn họ đột nhiên cảm thấy muốn khóc.
“Mấy ngày nay hai người đã vất vả rồi!”, Dương Thanh nở nụ cười tỏa nắng.
Hai mắt Phùng Tiểu Uyển đỏ hoe, lắc đầu nghẹn ngào nói: “Anh Thanh, em xin lỗi, em không thể chữa khỏi cho anh”.
Dương Thanh sững sờ một lúc như đột nhiên không hiểu ý trong lời nói của cô ta.
Anh nghi hoặc nhìn về phía Ngải Lâm, hai mắt cô ấy cũng đỏ hoe, từng giọt nước mắt lặng lẽ chảy trên khuôn mặt.
"Không phải anh đã tỉnh lại rồi sao? Không bao lâu nữa nhất định có thể hoàn toàn bình phục.
Đừng quá lo lắng, anh thực sự không sao", Dương Thanh cười nói.
Tuy nhiên, hai cô gái vẫn không đáp lời mà chỉ lặng lẽ khóc.
Điều này làm cho Dương Thanh vô cùng sốt ruột, chẳng lẽ Phùng Tiểu Uyển thật sự không thể chữa lành vết thương của anh sao?
Hay nói cách khác, thời gian còn lại của anh cũng không còn nhiều nữa?
"Chị Lâm, Tiểu Uyển đừng khóc nữa, rốt cuộc là sao? Không thể chữa lành vết thương cho em sao?", Dương Thanh hỏi.
“Anh Thanh, anh mất hết tu vi rồi!”, rốt cuộc Phùng Tiểu Uyển cũng nói ra sự thật.
Vừa nghe thấy lời này thì Dương Thanh đã hoàn toàn ngây người.
Anh đột nhiên hoảng hốt phát động võ đạo của mình, lại phát hiện toàn thân không còn chút sức lực nào, quả thật còn bình thường hơn cả người bình thường.
Cảnh giới võ thuật Siêu Phàm Tam Cảnh của anh đã không còn nữa.
Giờ đây, anh còn không có cả cảnh giới Vương Cảnh sơ kỳ.
"Không thể! Tuyệt đối không thể! Sao lại vậy được?"
Dương Thanh hoàn toàn hoảng sợ.
Anh vùng vẫy ngồi dậy, đập tay xuống bàn trà bên cạnh.
“Rầm!”
Chỉ nghe thấy tiếng bàn tay đập xuống bàn nhưng chiếc bàn trà bằng gỗ nguyên khối vẫn nguyên vẹn, không hề có một vết nứt nào.
Bất cứ ai mới bước vào Vương Cảnh sơ kỳ đều có thể đập nát chiếc bàn gỗ chỉ bằng một chưởng.
Nhưng bây giờ Dương Thanh không thể làm được điều ấy.
"Không thể nào! Tôi không tin! Tôi đã tu luyện đến Siêu Phàm Tam Cảnh rồi cơ mà, sao có thể mất hết tu vi cơ chứ?"
Dương Thanh trở nên vô cùng nóng nảy, gầm lên: "Vợ và con gái tôi cho đến bây giờ vẫn không thể quay lại cũng do tôi đã gây thù với quá nhiều người nên không dám đón họ về".
"Người anh em tốt Mã Siêu của tôi đang bị giam trong Hoàng tộc họ Phùng, không rõ tình hình bây giờ thế nào".
“Tôi còn chưa giải quyết xong mối thù với Hoàng tộc họ Diệp, sao tôi có thể để mất tu vi chứ?
“Không thể được, không có khả năng.
Tôi không thể trở thành người thường được.
Không thể, không thể!"
“Bùm Bùm Bùm!”
Dương Thanh vừa gầm thét vừa dùng hết toàn lực đập gõ mọi thứ xung quanh.
Chỉ là những đòn tấn công của anh đều vô dụng, ngoại trừ những món đồ dễ vỡ đều đã tan tành thì những món đồ dày một chút đều không hề hấn gì.
Phùng Tiểu Uyển đột nhiên lao tới ôm lấy Dương Thanh từ phía sau, vừa khóc vừa nói: “Anh Thsnh, anh đừng vậy mà, đừng vậy mà.
Em sẽ cố gắng chữa trị cho anh, em sẽ tìm mọi cách để anh được chữa khỏi.
Em cầu xin anh đừng làm tổn thương mình như thế này, được không?”
Ngải Lâm cũng bật khóc: “Dương Thanh, cậu đã nói mình còn rất nhiều việc chưa hoàn thành mà.
Nếu bây giờ cậu gục ngã thì không ai có thể hoàn thành những chuyện đó.
Bình tĩnh lại đi, nhé?”
Dương Thanh như không nghe thấy gì, vẫn tiếp tục giãy giụa.Tuy Phùng Tiểu Uyển là một cô gái yếu đuối nhưng cũng sở hữu thực lực Vương Cảnh đỉnh phong.
Anh bị cô ta ôm chặt nên không thể thoát ra.
"Buông tôi ra! Buông tôi ra!"
Mặt mũi Dương Thanh tràn đầy sự thống khổ.
Không phải anh tiếc tu vi của mình mà là có rất nhiều chuyện cần anh trở nên mạnh hơn mới có thể giải quyết.
Nhưng bây giờ đã trở thành một kẻ vô dụng, anh không thể nào chấp nhận sự thật này.
Từ sáu năm trước sau khi ra biên giới phía Bắc, Dương Thanh chưa bao giờ tuyệt vọng như ngày hôm nay.
Anh không sợ chết, chỉ sợ mình còn sống mà trở thành một phế vật, ngay cả người thân của mình cũng không thể bảo vệ.
"Oa..."
Đúng lúc này, tiếng khóc của một đứa trẻ đột nhiên vang lên.
Dương Thanh còn đang điên cuồng vùng vẫy bất chợt ngừng lại như bị sét đánh.
"Tĩnh An đừng khóc, Tĩnh An đừng khóc, mẹ ở đây! Mẹ ở đây!"
Ngải Lâm vội vàng bế bé Tĩnh An lên rồi nhẹ nhàng an ủi.
Dương Thanh ngơ ngác nhìn bé Tĩnh An, lặng lẽ rơi nước mắt.
Bé Tĩnh An còn được chưa nhìn thấy bố mình thì làm sao anh có thể cam chịu chứ?
Tiêu Tiêu cũng đang nhớ mình lắm phải không?
“Tôi xin lỗi!”
Trước kia anh là cao thủ Siêu Phàm Cảnh, cũng sẵn sàng hỗ trợ nhà họ Lý thay thế Hoàng tộc họ Diệp nên bọn họ sẵn sàng đối đãi anh như thượng khách.
Còn lúc này đến thực lực Vương Cảnh sơ kỳ anh còn không có, liệu nhà họ Lý còn đối đãi với anh như trước không?
Giữa lúc đó, cửa phòng được mở ra, một người khoảng ba mươi tuổi sải bước đi vào.
.