*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dương Thanh nổi giận quát ầm lên, lập tức kích hoạt huyết mạch cuồng hoá và vận hành Chiến Thần Quyết.
Từng luồng khí thế võ thuật cuồng bạo tràn ra.
Mặc dù vừa mới đột phá Siêu Phàm Thất Cảnh nhưng hiện giờ trên người anh lại tràn ngập khí thế của cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ.
Con ngươi cao thủ áo đen co rút.
Ông ta biết sau khi Dương Thanh đột phá, thực lực sẽ tăng mạnh, nhưng cùng lắm cũng chỉ tới bán bộ Siêu Phàm Bát Cảnh mà thôi.
Nào ngờ anh có thể mượn sức huyết mạch cuồng hoá nâng thực lực lên tới Siêu Phàm Bát Cảnh.
Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong là một cửa ải lớn.
Ông ta chưa từng nghe nói có cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh sơ kỳ nào có thể bộc phát thực lực bằng với Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ.
Vậy nên ông ta vô cùng khiếp sợ.
“Cậu đột phá thì đã sao? Trong mắt tôi, cậu vẫn chỉ là một con kiến! Giết!”
Cao thủ áo đen hét lớn, lao vút tới chỗ Dương Thanh.
Trong mắt Dương Thanh bừng bừng sát khí.
Anh gằn giọng nói: “Hôm nay tôi phải báo thù rửa hận cho bố mẹ!”
“Uỳnh!”
Anh bỗng đạp mạnh xuống khiến mặt đất nứt toác.
Thoắt cái, anh biến mất, xông thẳng về phía cao thủ áo đen.
“Bịch bịch bịch!”
Ngay sau đó, hai người va chạm vào nhau.
Từng âm thanh huỷ diệt khủng khiếp vang lên, khí thế võ thuật mạnh mẽ càn quét tứ phía.
Các cao thủ trong phủ thành chủ đã bị doạ sợ ngây người.
Tuy bọn họ không được chứng kiến tận mắt nhưng lại có thể cảm nhận được rõ ràng, thực lực của hai người đang đánh nhau đều rất mạnh.
“Ranh con, mày chọc giận tao rồi đấy! Tao sẽ cho mày biết thế nào là tuyệt vọng!”
Cao thủ áo đen bỗng lên tiếng, bỗng có một con dao găm xuất hiện trong tay ông ta.
.