TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Ở Rể
Chương 2816

Chương 2816:

Ánh mắt lão già kia đã lạnh lẽo tột độ, chằm chằm nhìn vào Phùng Hoàng đang chậm rãi đứng dậy.

Một vị Phùng Hoàng Siêu Phàm Bát Cảnh, lại thêm một thiên tài võ thuật có thân phận không rõ, quả thực là mối nguy rất lớn với lão ta.

Phùng Hoàng đứng chắp tay, bình thản nhìn về phía lão già tóc bạc, nói: “Đường đường là cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh thì hẳn không phải hạng người vô danh, lại càng không nên là một con chuột chui lủi mới phải, các hạ là ai?”

Lão già tóc bạc lạnh lùng nói: “Hôm nay tôi đến đây chỉ để giết một người, tốt nhất là Phùng Hoàng không nên nhúng tay vào việc này. Còn về chuyện tôi là ai, Phùng Hoàng vẫn không nên biết thì tốt hơn, nếu không sẽ mang đến phiền toái rất lớn cho Hoàng tộc họ Phùng đấy”.

Phùng Hoàng hoàn toàn không hề bị những lời khiêu khích của lão ta mà nổi giận, đối phương cũng có thực lực Siêu Phàm Bát Cảnh, nay lại dám dùng giọng điệu kiêu ngạo như thế để răn đe mình, hiển nhiên người này không sợ Hoàng tộc họ Phùng.

Loại cao thủ cấp bậc này, trừ hai Hoàng tộc cổ xưa lớn ra cũng chỉ có các gia tộc Cổ Võ lánh đời mới có mà thôi.

Trong Hoàng tộc cổ xưa, chỉ có Hoàng Chủ sở hữu thực lực Siêu Phàm Bát Cảnh, Phùng Hoàng là Hoàng Chủ của Hoàng tộc họ Phùng, nếu như lão già tóc bạc kia là người của Hoàng tộc cổ xưa thì hẳn phải là người của Hoàng tộc họ Vũ.

Nhưng Hoàng tộc họ Vũ chỉ có một mình Vũ Hoàng là có thực lực Siêu Phàm Bát Cảnh, vậy nên, lão già tóc bạc này nhất định đến từ một gia tộc Cổ Võ nào rồi.

Nghĩ tới đây, Phùng Hoàng cất tiếng hỏi: “Nếu chỉ biết tên của ông đã khiến Hoàng tộc họ Phùng gặp phải phiền toái lớn thì Hoàng tộc họ Phùng tôi có vẻ yếu đuối quá rồi, rốt cuộc ông là ai?”

Lão già tóc bạc nghiêm nghị nói: “Bách Lý Yến!”

Lão ta vừa dứt lời, Phùng Hoàng cũng thoáng biến sắc, họ Bách Lý đã nói lên thân phận người này một cách rõ ràng nhất, đó chính là dòng họ của một gia tộc Cổ Võ lánh đời.

Giờ khắc này, trong đầu Phùng Hoàng chợt xuất hiện rất nhiều hồi ức, sắc mặt cũng dần khó coi.

Phùng Hoang trầm giọng hỏi: “Bách Lý Thu Nguyệt có quan hệ với ông?”

Bách Lý Yên bình thản đáp: “Người cùng tộc”.

Phùng Hoàng đã hoàn toàn ngây người cho đén lúc này lão ta mới hiểu hết mọi chuyện đã hiểu chuyện lớn phát sinh hai mươi sáu năm trước ở Hoàng tộc họ Phugnf, đồng thời cũng hiểu vì sao Bách Lý Yến lại muốn giết Mã Siêu.

“Bố, Bách Lý Thu NGuyệt là ai?”

Lúc này, tại một vị trí gần đài sắc phong, Phùng Giai Di nhìn sang Phùng Chí Ngạo, hạ giọng hỏi.

Sắc mặt Phùng Chí Ngạo cũng hết sức nặng nề, ông ta đáp: “Bách Lý Thu Nguyệt là vợ của Phùng Chí Viễn, đồng thời là mẹ đẻ của Mã Siêu”.

“Hai mươi sáu năm trước, ngay khi vừa mới ra đời, Mã Siêu đã mất tích khỏi Hoàng tộc họ Phùng, vào ngay lúc này, Bách Lý Thu Nguyệt cũng biến mất”.

“Không ai biết bà ta đi đâu, rất nhiều người đều cho rằng Mã Siêu đã bị Bách Lý Thu Nguyệt mang đi”.

Phùng Giai Di đã dại mặt ra, lẩm bẩm tự hỏi: “Vậy là, Bách Lý Thu Nguyệt là người của gia tộc Bách Lý, một trong các gia tộc Cổ Võ? Nhưng nếu là như vậy, lão già Bách Lý Yến này vì sao phải giết Mã Siêu?”

Phùng Chí Ngạo nghiêm nghị nói: “Nghe đồn, các gia tộc Cổ Võ cực kì chú ý sự thuần khiết trong huyết mạch, dòng chính của gia tộc tuyệt đối không được kết hôn với người không thuộc gia tộc Cổ Võ”.

“Bách Lý Thu Nguyệt là người của gia tộc Bách Lý, lại có con với Phùng Chí Viễn, đối với gia tộc Bách Lý, sự tồn tại của Mã Siêu đã làm bẩn sự thuần khiết của huyết mạch gia tộc Bách Lý”.

Đọc truyện chữ Full