TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Ở Rể
Chương 2921

Chương 2921:

Dương Thanh ngơ ngác làm theo. Tuy anh rất muốn báo thù rửa hận cho bố mẹ nhưng Miêu thành chủ bảo anh bỏ dao xuống, anh không thể không bỏ.

Đợi Dương Thanh buông dao găm xuống, Miêu thành chủ mới cười nói: “Thật ra ông ấy là cao thủ mạnh nhất bên cạnh ông, Miêu Chấn Đông, không phải là kẻ thù giết hại bố mẹ của cháu đâu. Không chỉ như vậy, nhờ sự trợ giúp của ông ấy, cháu mới có thể thuận lợi kích hoạt tộc văn.

“Bây giờ cháu thử cảm nhận xem, có phải cảm thấy thực lực đã tăng tiến rồi không?”

Nghe Miêu thành chủ nói vậy, Dương Thanh sững sờ không hiểu đầu cua tai nheo gì.

Cao thủ áo đen vừa muốn lấy mạng mình chính là người do Miêu thành chủ phái tới sao?

Lúc này, Miêu Chấn Đông đã tháo mặt nạ, lộ ra một gương mặt già nua, vẻ mặt hiền hậu nhìn anh nói: “Vừa rồi đắc tội nhiều, mong cậu Thanh tha thứt”

Dương Thanh kinh ngạc hỏi Miêu thành chủ: “Ông Miêu, rốt cuộc chuyện này là sao?”

Miêu thành chủ cười đáp: “Tuy trong người cháu có huyết mạch cuồng hoá nhưng vì không kích hoạt được tộc văn nên cháu không thể phát huy ra được thực lực mạnh nhất của huyết mạch cuồng hoá”.

“Vừa hay ông được biết cách để kích hoạt tộc văn là dùng cơn giận để kích thích người sở hữu huyết mạch cuồng hoá. Chỉ khi cháu hoàn toàn ở _ trong trạng thái nổi giận thì mới có thể kích hoạt được tộc văn”.

“Muốn sử dụng huyết mạch cuồng hoá không gây ra bất kỳ tác dụng phụ nào thì phải kích hoạt tộc văn. Hiện giờ cháu kích hoạt trạng thái cuồng hoá sẽ không phải chịu tổn thương nào nữa”.

Nghe xong, Dương Thanh mới hiểu ra, ngạc nhiên đáp: “Vậy tức là những lời vị tiền bối kia vừa nói với cháu không phải là thật sao?”

Miêu Chấn Đông lắc đầu cười khổ: “Đương nhiên là không. Chẳng qua là vì thành chủ muốn †ôi chọc giận cậu, tôi mới phải dùng tới cách này”.

Dương Thanh lại hỏi: “Tộc văn là cái gì? Ông Miêu nói tộc văn của cháu đã được kích hoạt đúng không?”

Miêu thành chủ cười đáp: “Không sai, kích hoạt rồi. Sau này chỉ cầu cháu kích hoạt huyết mạch cuồng hoá, trên trán cháu sẽ hiện ra tộc văn. Cháu có thể thử xem”.

Dương Thanh vội vàng tiến vào trạng thái cuồng hoá rồi lôi điện thoại ra xem. Anh thấy giữa trán mình xuất hiện một đường vân màu đỏ có hình dạng cực kỳ phức tạp, không nhìn ra được là cái gì.

Điều khiến anh vui mừng chính là, trước kia mỗi lần kích hoạt huyết mạch cuồng hoá, cơ thể của anh sẽ phải nhận lấy áp lực cực lớn. Sau khi trạng thái cuồng hoá mất đi, anh đều có thể cảm giác được rõ ràng tim mình rất khó chịu.

Nhưng lần này anh không hề cảm thấy khó chịu ở chỗ nào. Ngược lại càng tu luyện, anh lại cảm thấy sức khoẻ của mình càng ngày càng tốt.

Nói cách khác, hiện giờ anh có thể yên tâm kích hoạt huyết mạch cuồng hoá để chiến đấu, không cần phải lo lắng gì nữa.

Sau khi cơn kích động qua đi, Dương Thanh vội vàng nói: “Cảm ơn ông Miêu!”

“Ông Miêu, con dao găm này là thứ gì? Tại sao cháu lại cảm thấy vô cùng quen thuộc, dường như nó vốn thuộc về cháu. Cảm giác này rất kỳ diệu”.

Miêu thành chủ đáp: “Đây là một vật quý ông từng tình cờ có được, nghe nói chính là bảo vật quý giá nhất của gia tộc huyết mạch cuồng hoá.

Xem ra giờ cháu đoạt được nó cũng là nhờ có huyết mạch cuồng hoá”.

“Con dao này có thể đem lại cho cháu lợi ích gì thì chỉ có thể dựa vào cháu tự mình nghiên cứu.

Dương Thanh cầm con dao lên ngắm nghía.

Chuôi dao cực kỳ đẹp, được nạm một viên đá quý màu xanh lam rất lớn. Lưỡi dao vô cùng sắc bén, loé lên tia sáng lạnh lẽo.

Đọc truyện chữ Full