TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Ở Rể
Chương 2984

Chương 2984:

“Cậu thanh niên này rốt cuộc là kẻ nào? Trẻ như vậy mà đã có thực lực ngang với Tất lão’.

“Người như thế dĩ nhiên phải đến từ một gia tộc Cổ Võ hàng đầu nào đó, bằng không làm sao có thể sở hữu thực lực bán bộ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ khi tuổi còn trẻ như vậy được?”

Đám cao thủ của phủ thành chủ Hoài Thành xôn xao bàn tán, ánh mắt mỗi người đều tràn đầy khiếp sợ.

“Uỳnh!” , Bõng nhiên, một quyền của bà cụ kia đánh trúng ngực Dương Thanh, Dương Thanh lảo đảo lùi lại mấy bước, gần như cùng lúc, một cơn đau mãnh liệt từ ngay trái tim truyền thẳng lên hệ thần kinh.

Cổ trùng Vô Tâm đã hoạt động trở lại rồi!

Dương Thanh đứng im không dám động đậy, lúc này anh cảm thấy mỗi lần hít thở thôi cũng đã là một loại giày vò. Cổ trùng Vô Tâm hệt như một con dã thú điên cuồng đang không ngừng cắn xé trái tim anh.

Chỉ sau mấy hơi thở ngắn ngủi, toàn thân anh đã ướt đâm mồ hôi lạnh.

Bà cụ kia vốn đang định tiếp tục tấn công Dương Thanh, lại chợt nhận ra sự khác thường ở anh, bà ta cau mày, nhìn Dương Thanh, lạnh lùng nói: ‘Ranh con, mày chỉ có chút thực lực đó thôi sao? Tiếp tục đánh đi!”

Dương Thanh không để ý đến bà ta, cổ trùng Vô Tâm đang dăn vặt anh khiến anh sống không băng chết, đâu còn sức nào quan tâm đến bà ta nữa?

Bà cụ kia nhíu mày, cả giận quát: “Ranh con, nhận một đòn của tao đi!”

Dứt lời, bà ta lại lao về phía Dương Thanh.

Dương Thanh đang nỗ lực vận hành Chiến Thần Quyết để áp chế cổ trung Vô Tâm xuống, chợt nhận ra bà cụ kia lại tấn công mình lần nữa, sắc mặt anh trở nên khó coi cực điểm.

Anh cố nén cơn đau tột cùng từ trái tim, căn răng chém ra một quyền.

“Uỳnh!”

Đòn tấn công của hai bên va vào nhau, Dương Thanh phun ra một ngụm máu tươi, thân thể bay ngược ra sau.

Ngã xuống mặt đất, Dương Thanh cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình như đã lệch cả vị trí, trái tim càng thêm đau đớn tột cùng, khiến anh cảm giác mình không thở nổi nữa.

Không ai hay biết đang có chuyện gì xảy ra với anh, chỉ thấy sắc mặt Dương Thanh lộ vẻ đau đớn khó tả, như thể đang phải nếm trải một cơn đau vô cùng khủng khiếp.

“Vốn tưởng mày có năng lực cỡ nào, ai dè lại là một tên vô dụng dùng thuốc để tăng cao thực lực mà thôi”.

Bà cụ kia còn tưởng Dương Thanh uống thuốc tăng cường thực lực, hiện giờ công hiệu của thuốc đã hết, cho nên bị tác dụng phụ ảnh hưởng, bèn châm chọc nói: “Đã thế, tao cũng không cần phải tiếp tục lãng phí thời gian với mày làm gì, để †ao tiễn mày ra đi vậy”.

Dứt lời, bà ta bỗng vung cao tay phải, một luồng hơi thở võ thuật khủng khiếp nhanh chóng ngưng tụ trong lòng bàn tay bà ta, mạnh mẽ và cuồng bạo như thể muốn chôn vùi cả khu vực này.

Mặc dù đang phải gánh chịu nỗi đau đớn tột cùng khi cổ trùng Vô Tâm gặm cắn trái tim nhưng vân có thể cảm nhận rõ ràng mọi sự việc đang diễn ra xung quanh. Anh nhận ra ý muốn giết chóc cực mãnh liệt nhằm thẳng vào mình từ bà cụ kia, sắc mặt lập tức nặng nề nghiêm nghị.

Nhưng cổ trùng Vô Tâm vẫn không ngừng tàn phá trái tim anh, cơn đau khủng khiếp khiến anh hoàn toàn không có cách nào đối phó với một đòn giết người từ phía bà cụ kia.

Anh có thể cảm nhận được, một khi đòn tấn công này rơi xuống người mình, anh sẽ hoàn toàn không có bất kì hi vọng sống sót nào nữa.

Trước mặt anh lúc này chỉ có hai con đường, một là dùng viên thuốc mà Miêu thành chủ bảo Lão Cửu đưa cho anh để trấn áp cổ trùng Vô Tâm rồi liều mạng đánh một trận với bà cụ kia.

Đọc truyện chữ Full