TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Ở Rể
Chương 3011

Chương 3011:

Cô ta căn chặt răng, trong đôi mắt đỏ hoe tràn ngập sự bi thương.

Cô ta im lặng một lát rồi mới nói: “Vâng, thưa ông nội!”

Ngày đưa cô ta về phủ Hoài Thành, thành chủ Hoài Thành từng nói với cô ta một câu: “Từ nay trở đi, cháu chính là cháu gái ta, nếu ta bảo cháu sống thì cháu phải sống, nếu ta bảo cháu chết thì cháu bắt buộc phải chết!”

Câu nói này như một lời nguyền, đã giam cầm cô ta cho đến ngày hôm nay.

Gô ta chưa bao giờ dám phản kháng, người ngoài nhìn vào, đều nghĩ cô ta là cháu gái của thành chủ Hoài Thành, là người phát ngôn của thành chủ Hoài Thành ở bên ngoài, chỉ mình cô ta biết, cô ta chỉ là quân tốt mà thành chủ Hoài Thành có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào thôi.

Gô ta quay người lại, nhìn Dương Thanh một lúc lâu, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, chạy tới chỗ anh.

Cô ta nói ngay: “Anh Thanh, có phải cổ trùng Vô Tâm đang phát tác không? Tình trạng của anh bây giờ rất nguy hiểm, anh phải giết Lưu Ba ngay, bây giờ tôi sẽ đưa anh tới Dược Vương Cốc nhé, chặc chắn Lưu Ba đang ở đó”.

Hoài Lam không biết phải làm thế nào để dẫn Dương Thanh tới Dược Vương Cốc, nên chỉ có thể thử dùng Lưu Ba để thu hút Dương Thanh.

Dương Thanh nhìn Hoài Lam bằng đôi mắt đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi: “Tôi bảo cô cút! Cút ngay khỏi tầm mắt của tôi! Băng không, chết!”

Sát khí mãnh liệt bùng nổ từ người anh, bao trùm lấy Hoài Lam.

Hoài Lam chỉ cảm thấy trái tim mình như đông cứng trước hơi thở lạnh lẽo này, cơ thể cũng hơi run rẩy.

Hoài Lam cố nén sự sợ hãi trong lòng, vội nói: Ì “Anh Thanh, tôi là Hoài Lam đây! Tình trạng của anh lúc này rất tệ, nếu Lưu Ba không chết, cổ trùng Vô Tâm trong người ông ta sẽ khiến anh càng đau đớn hơn. Tôi biết Dược Vương Cốc ở đâu, bây giờ tôi sẽ dẫn anh đi nhé”.

“Bộp!”

Dương Thanh chợt xuất hiện trước mặt Hoài Lam, bóp cổ cô ta, trên cái cổ trắng nõn của Hoài Lam lập tức hản dấu tay màu đỏ.

Cơ thể Hoài Lam bị nhấc lên.

Đến giờ phút này, cô ta đã hoàn toàn sợ hãi, cảm thấy mình sắp phải chết.

Khí thế trên người Dương Thanh vô cùng điên cuồng, tựa như hung thú đến từ viễn cổ, khiến người ta còn không dám đối mặt với anh.

“Nếu cô không cút, tôi đành giết cô vậy!”

Dương Thanh nói với nét mặt dữ tợn.

Anh bỗng siết chặt tay, Hoài Lam không sao thốt nên lời, chỉ cảm nhận được tay Dương Thanh đang ngày càng bóp mạnh hơn, khiến hơi thở của cô ta nghẹn lại.

Sau khi thực sự đối mặt với cái chết, nét mặt sợ hãi của cô ta lại trở nên bình tĩnh hơn.

Cô ta cũng không giấy giụa nữa, để mặc Dương Thanh bóp cổ mình mạnh dần.

Khi nhìn Dương Thanh, trong mắt cô ta cũng không có thù hận gì, còn rất bình tĩnh, thậm chí có vẻ cảm kích.

Vào giây phút sống còn, trong đầu cô ta bỗng xuất hiện rất nhiều cảnh tượng, hồi trước, cô ta không phải người phát ngôn đầy vẻ vang của thành chủ Hoài Thành, mà la một đứa trẻ bị bố mẹ bỏ rơi từ bé.

Mãi đến khi thành chủ Hoài Thành xuất hiện, đưa cô ta khỏi cô nhi viện, đồng thời nói cho cô ta biết từ nay trở đi, cô ta tên Hoài Lam, là cháu gái của thành chủ Hoài Thành.

Đọc truyện chữ Full