Nói xong, liền rất tự nhiên ngồi xuống bàn ăn, Cố Tri Dân nhanh chóng ngồi xuống cạnh anh ta.
Chỉ có Tư Mộ Hàn mặt thối đứng ở cửa nhà ăn không vào.
Nguyễn Tri Hạ: “.
.
.”
Sao cô thấy không khí có chút không đúng.
Tư Mộ Hàn mặt lạnh đi vào, cũng ngồi xuống bàn ăn.
Nguyễn Tri Hạ thấy vậy, định vào bếp lấy thêm hai cái bát.
Tư Mộ Hàn ở dưới bàn thình lình đá mạnh lên đùi hai người kia: “Ăn cơm không biết tự lấy bát à?”
Vợ của mình, bản thân sai khiến thì được, lại còn phải hầu hạ đám người này sao?
Cố Tri Dân và Phó Đình Tây lập tức đi vào bếp lấy bát.
Nguyễn Tri Hạ mắt mở trân trối nhìn hai người đàn ông ngoan ngoãn đi vào bếp lấy bát, thật không nhận ra, “Tư Gia Thành” dáng vẻ chơi bời lêu lổng thế mà có thể khiến hai người đàn ông có thân phận không tầm thường như vậy.
.
.
phục tùng.
Đúng rồi, cảm giác mà họ mang lại cho Nguyễn Tri Hạ, đúng giống như phục tùng “Tư Gia Thành”.
Nguyễn Tri Hạ bản thân cũng ngồi xuống bàn ăn.
Cô gắp thức ăn cho mình, đang định ăn, thì nghe thấy tiếng vang thanh thúy “lách cách” của đũa va vào bát đĩa.
Ngẩng đầu lên, cô thấy ba người này đang tranh đồ ăn, “Tư Gia Thành” cực kỳ quá đáng, món nào cũng muốn cướp của họ.
Nguyễn Tri Hạ yên lặng bới một miếng cơm, cảm thấy đối diện mình chẳng phải là ba người đàn ông cao to, mà là ba đứa trẻ con trong trường mẫu giáo.
Vẫn là Phó Đình Tây nhận thấy được ánh mắt của Nguyễn Tri Hạ, giọng hơi xin lỗi nói: “Khiến thiếu phu nhân chê cười rồi, chúng tôi đã ba năm chưa về nhà, không được ăn món ăn gia đình.”
Cố Tri vội nói theo sau: “Công ty bận quá, ngày nào tôi cũng phải gọi cơm ngoài.”
Tư Mộ Hàn: “Đừng nghe họ nói bừa.”
Cố Tri Dân và Phó Đình Tây đồng loạt cúi đầu bới cơm, không lên tiếng.
Mà trong mắt Nguyễn Tri Hạ, “Tư Gia Thành” giống như bắt nạt họ vậy.
Cô dùng khuỷu tay nhẹ nhành đụng “Tư Gia Thành”, thấy anh quay đầu nhìn cô, cô nói với anh: “Anh đã mời họ ở lại ăn cơm thì đừng như vậy, ăn cơm tử tế đi.”
Anh giữ họ lại ăn cơm lúc nào?
Tư Mộ Hàn cười lạnh nhìn hai người đối diện, giọng điệu u ám: “Các cậu ăn nhiều vào.”
Nguyễn Tri Hạ tay run một cái, sao cô cảm thấy mấy người này lúc nào cũng có thể đánh nhau nhỉ?
……
Nguyễn Tri Hạ thấy bầu không khí kỳ dị, ăn xong liền ra phòng khách.
Cô không hiểu nổi mấy người đàn ông này.
Nguyễn Tri Hạ vừa đi, nhà ăn ngược lại trở nên hài hòa.
Cố Tri Dân cuối cùng cũng tìm được cơ hội hỏi ra nghi hoặc của mình: “Nguyễn Tri Hạ cô ấy.
.
.
rốt cuộc chuyện là thế nào?”
Tư Mộ Hàn lạnh lẽo liếc anh ta.
Cố Tri Dân làm động tác khóa miệng, lập tức câm nín.
Phó Đình Tây vốn là người chững chạc, ở lâu với Cố Tri Dân, thỉnh thoảng cũng sẽ hơi hoạt bát, nhưng khi nói đến việc quan trọng, vẫn là rất đứng đắn.
Hôm nay anh đến không chỉ là ở lại ăn chực, mà có chuyện khác cần nói.
Phó Đình Tây vẻ mặt nghiêm túc: “Hạ Lập Nguyên đưa hợp đồng chuyển nhượng cổ phần cho Nguyễn Tri Hạ, thật sự có giở trò, là lỗi sai hợp đồng cấp thấp.”