*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thẩm Lệ bỗng nghiêm túc nói: “Nói thật nhé, cái bức ảnh đó tớ xem rồi, tuy rằng bên ngoài có một lượng lớn thủy quân nói là do nhờ góc độ thôi, tớ đóng phim nhiều như vậy vừa nhìn là đã nhận ra, bức ảnh đó vốn dĩ không nhờ góc độ! Tớ đã biết ngay mà, cái người đàn ông tên gì mà “Tư Gia Thành” đó có mưu đồ xấu xa gì với cậu rồi, hai người có phải thật sự…….
”
“Không có, không có cái gì hết!” Nguyễn Tri Hạ vội vã phản bác: “Cậu mau mau quay xong phim của cậu đi, tớ tan làm trước đây, tạm biệt.
”
Tắt điện thoại, Nguyễn Tri Hạ thở phào một hơi, thu dọn đồ đạc tan làm.
Vừa ra khỏi cửa lớn Hạ thị, còn chưa kịp phản ứng gì, chẳng biết từ đâu một đám phóng viên xông ra.
“Xin hỏi cô Hạ, tin đồn giữa cô và em họ của chồng cô là thật sao?”
“Cô ngoài dây dưa với em họ ra, còn có người đàn ông khác bên ngoài không?”
“……” Có cái con mẹ anh!
Cũng may Nguyễn Tri Hạ phản ứng cực nhanh, việc đầu tiên là che đi mặt của mình.
Cô lại không thể ngờ tới, sẽ bị phóng viên chặn lại.
Nguyễn Tri Hạ ở trong đám hỗn loạn móc ra khẩu trang đeo vào, lập tức ngẩng đầu, lạnh lùng nói: “Chuyện không căn cứ, không thể nói được, tôi còn không phải là người trong giới giải trí, tôi không có nghĩa vụ phải trả lời câu hỏi của anh.
”
Có phóng viên rất kỹ lưỡng mà nắm bắt từ ngữ quan trọng lời nói của cô.
“Cô Hạ, cô vừa nói ‘bây giờ vẫn chưa là người của giới giải trí’, ý cô là cô sau này sẽ ra mắt bước chân vào giới giải trí với tư cách nghệ sĩ?”
Dồn dập theo đó, những phóng viên khác cũng bắt đầu suy một ra ba: “Có tin đồn chồng cô vì lí do cá nhân không thể tiếp tục thừa kế Thịnh thị, thế nên cô vào giới giải trí là vì muốn tìm cho mình một đường ra?”
“Trước kia mấy lần cô lên hot search, thực ra là có đụng tay đụng chân”
“……”
Sau khi Thẩm Sơ Hoàng lái xe rời đi, Nguyễn Tri Hạ thấy không còn bóng dáng những phóng viên kia nữa, liền lên tiếng: “Phiền anh dừng ở bên đường một chút, tôi xuống xe, chuyện hôm nay cảm ơn anh.
”
Thẩm Sơ Hoàng im lặng, cho xe dừng sát bên đường, Nguyễn Tri Hạ đưa tay mở cửa xe, thử mở hai cái mới nhận ra cửa xe không mở được.
Cô quay đầu nhìn về phía Thẩm Sơ Hoàng: “Cửa xe bị khóa rồi.
”
Thẩm Sơ Hoàng cũng quay đầu nhìn cô, ánh mắt có hơi là lạ: “Tri Hạ, em chọn em họ của Tư Mộ Hàn, không bằng chọn anh cho an toàn.
”
“?????” Là ý mà cô đang hiểu?
Thấy Nguyễn Tri Hạ không lên tiếng ngắt lời, ngữ khí của Thẩm Sơ Hoàng lại càng tự tin hơn: “Hai chúng ta lưỡng tình tương duyệt, ở bên nhau chắc chắn sẽ vui vẻ hơn, quan trọng là anh sẽ không để người khác phát hiện ra chuyện của hai chúng ta.
”
“Tôi và anh, ở bên nhau?” Nguyễn Tri Hạ chỉ anh ta rồi lại chỉ vào mình.
Thẩm Sơ Hoàng gật đầu, lộ ra nụ cười mà anh ta cho là vô cùng hấp dẫn, giơ tay muốn chạm vào khuôn mặt Nguyễn Tri Hạ: “Em ở bên tên kẻ vô dụng Tư Mộ Hàn kia quá vất vả, anh có thể hiểu cho chuyện giữa em và em họ anh ta, anh không trách em.
”
Quá vất vả?
Nói đến thật khéo léo, ý của anh ta không phải là nói cô ở bên một tên một tên vô dụng không nhân đạo, không chịu được cô đơn nên đi tìm em họ của Tư Mộ Hàn sao!.