TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 761

Hơn nữa, Lưu Chiến Hằng cũng nói, anh ấy chính là chồng chưa cưới của cô.

Nhưng tại sao cô lại không hề có chút ký ức nào.

Không nói tới chuyện cô không nhớ tới, có phải cô có một người chồng sắp cưới tên là Lưu Chiến Hằng hay không, mà ngay cả tên của cô là gì, cô cũng không nhớ ra được.

Cô đã mất đi tất cả ký ức về quá khứ.

Bây giờ, trong đầu cô chỉ là một mảnh trống rỗng, trống đến mức làm cho cô phải sợ hãi.

“Ừ.” Lưu Chiến Hằng trầm mặc đáp một tiếng, anh dùng một ánh mắt quan sát nhìn chằm chằm Nguyễn Tri Hạ, cũng không biết anh đang suy nghĩ gì.

Ngón tay của Nguyễn Tri Hạ đặt ở bên người, không được tự nhiên quấn chăn vào ngón tay: “Các cô ấy còn nói, anh chính là… chồng chưa cưới của tôi…”

Lưu Chiến Hằng gật đầu: “Đúng vậy.”

Sau mấy giây, Nguyễn Tri Hạ hơi mơ màng lắc đầu, phản bác theo bản năng: “Không đúng.”

Nếu như Lưu Chiến Hằng đúng là chồng chưa cưới của cô, vậy thì tại sao trong lòng cô lại không hề có một chút cảm giác thân thiết với anh ấy.

Tình cảm có thể sẽ mất đi theo ký ức, thế nhưng làm sao có thể không có một chút cảm giác thân thiết chứ?

Dù sao thì cũng là một người thân cận như vậy mà.

Đáy mắt của Lưu Chiến Hằng lóe lên vẻ hứng thú: “Em cảm thấy tôi đang lừa dối em sao?”

“Tôi…” Nguyễn Tri Hạ nhớ tới những lời y tá nói, cô vội vàng lắc đầu, nhỏ giọng do dự nói: “Tôi không có, rất có thể là do… lúc trước chúng ta không có tình cảm sâu đậm… nếu không thì tôi…”

Nếu Lưu Chiến Hằng có thể ở bên cô lúc cô trở thành người thực vật, còn ở bên cô tới ba năm, mặc kệ nói như thế nào thì anh ấy cũng là người có tình có nghĩa, cô tin anh sẽ không lừa dối cô.

Cô không hề có cảm giác thân thiết đối với cô, rất có thể là bởi vì lúc trước tình cảm giữa hai người không được tốt.

“Đúng vậy, lúc trước tình cảm của chúng ta không được tốt, nhưng mọi chuyện đều đã qua rồi, chúng ta có thể quen biết nhau một lần nữa, bắt đầu lại từ đầu.” Lưu Chiến Hằng mỉm cười, đưa tay về phía cô: “Chào em, tôi tên là Lưu Chiến Hằng.”

Nụ cười của anh quá mức chân thành, cũng rất có sức cuốn hút, lúc này Nguyễn Tri Hạ đã hoàn toàn tin tưởng anh: “Chào anh, tôi tên là…”

Lưu Chiến Hằng lên tiếng nhắc nhở cô: “Nguyễn Tri Hạ.”

“Chào anh, tôi tên là Nguyễn Tri Hạ.” Nguyễn Tri Hạ bổ sung vế phía sau, đôi mắt mang theo ý cười giống như những ngôi sao tràn đầy lấp lánh.

Lưu Chiến Hằng nắm lấy đôi bàn tay đã gầy đến mức chỉ còn da bọc xương của cô, thất thần trong giây lát.

Rõ ràng hoàn toàn không phải là một người phụ nữ gầy gò đi liền với “xinh đẹp”, thậm chí còn gầy đến mức có chút đáng sợ, thế nhưng vào giây phút này, cô lại cực kỳ xinh đẹp.

Nguyễn Tri Hạ ở trong bệnh viện được nửa tháng, sau khi cô bắt đầu ăn được một số thức ăn, cô mới được Lưu Chiến Hằng cho xuất viện.

Tháng 9.

Thời tiết đầu thu đã trở nên mát mẻ hơn rất nhiều.

Nguyễn Tri Hạ mặc một chiếc áo len màu xám, kết hợp với chiếc áo sơ mi màu trắng ở bên trong, mái tóc dài mềm mại xõa ở trên vai, cả người nhìn có vẻ rất dịu dàng và ấm áp.

Cô ngồi ở vị trí bên cạnh ghế lái, mở cửa sổ xe để gió thổi vào trong, sau đó nhắm mặt lại hít một hơi thật sâu.

Trong bầu không khí có hơi thở quen thuộc, làm cho Nguyễn Tri Hạ cực kỳ vui vẻ.

Cô nở nụ cười quay về phía Lưu Chiến Hằng nói: “Lưu Chiến Hằng, chắc chắn là tôi đã lớn lên ở thành phố này, tôi có cảm nhận được bầu không khí ở đây rất quen thuộc.”

“Thật sao?” Lưu Chiến Hằng quay đầu, ánh mắt dừng trên mặt cô hai giây rồi rời đi..

Đọc truyện chữ Full