Tư Mộ Hàn nhướn mày, trầm giọng nói: “Thời gian của Phó Đình Tây quý giá, em nấn ná thêm một phút đồng hồ, anh phải đưa anh ta nhiều thêm tiền một phút, chúng ta còn phải nuôi Tri Hạ, tiết kiệm chút đi.”
Giọng điệu anh trông rất thành thật, cứ như thật tình so đo chút tiền ấy.
Nguyễn Tri Hạ biết, anh đang đùa cô.
Lúc này rồi anh còn có tâm trạng trêu cô.
“Tư Mộ Hàn, chữ này em sẽ không ký, Công ty nhà họ Tư là gia nghiệp của nhà họ Tư, sao anh cứ làm như trò đùa, nói cho là cho em thế?”
Tư Mộ Hàn dường như cảm thấy biểu cảm của cô rất thú vị, cười nhạt nói: “Đây không phải trò đùa, là sính lễ anh đưa cho em.”
Nguyễn Tri Hạ sửng sốt, một lúc lâu mới nói được.
Cô hắng giọng, hỏi anh: “Anh không sợ sau này em thay lòng đổi dạ à? Mang tiền bạc đi, cùng người đàn ông khác cao chạy xa bay?”
“Ồ? Anh nhớ rõ trước kia em từng nói một câu.” Tư Mộ Hàn hơi dừng lại, sau đó mới thong thả nói: “Cả thành phố Hà Dương không có người đàn ông nào so đo tiền đồ được với Tư Mộ Hàn?”
Nguyễn Tri Hạ đã sắp quên chính cô từng nói những lời ấy.
Thời gian trôi qua, lúc cô nói những lời ấy là nói trước mặt cánh truyền thông.
Không ngờ chuyện lâu thế rồi mà anh còn nhớ rõ.
Tư Mộ Hàn lên tiếng, kéo cô ra từ trong trí nhớ: “Giờ anh hỏi em, em bây giờ cảm thấy cả thành phố Hà Dương có người đàn ông nào cũng có tiền đồ như anh chưa?
Đáp án của cô cũng giống như năm đó.
“Không có.”
“Khụ!”
Phó Đình Tây bị coi như bối cảnh ho một tiếng, ý muốn cho hai người kia chú ý, chứng tỏ sự tồn tại của mình.
Anh ta không phải tới nơi đây xem đôi vợ chồng son hồi tưởng quá khứ.
Nguyễn Tri Hạ lúc này mới nhớ ra, trong phòng còn một người nữa.
Cô trừng mắt liếc nhìn Tư Mộ Hàn, quay đầu nhìn về phía Phó Đình Tây.
Phó Đình Tây thở dài: “Muốn tôi hôm khác lại đến không?”
Đáp án của Tư Mộ Hàn là, lại nhét bút vào tay Nguyễn Tri Hạ.
“Anh đói rồi, nhanh lên.” Tư Mộ Hàn nói xong, đi sang bên kia ngồi xuống, cùng ký tên với Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ vẫn không làm gì.
Tư Mộ Hàn ra vẻ hung ác nhìn cô: “Nếu không ký thì không cho em gặp Tri Hạ!”
“.…..” Nguyễn Tri Hạ co giật khóe miệng, cảm thấy Tư Mộ Hàn có đôi khi ngây thơ đến mức nhàm chán.
Phó Đình Tây cũng ngồi xuống, bắt đầu sửa sang văn kiện.
……
Văn kiện cần ký tên rất nhiều, ký cho tới khi nào xong mới thôi, đã gần hết.
Họ ký xong một đám chữ, Phó Đình Tây rời đi.
Trước khi Phó Đình Tây đi, Nguyễn Tri Hạ mời anh ta ở lại cùng ăn bữa cơm.
“Cảm ơn ý tốt, tôi còn rất nhiều chuyện phải xử lý, để lần sau đi, nếu bà Tư tự xuống bếp……”
Lời anh ta còn chưa nói hết, Tư Mộ Hàn đã cầm quyển sách bên tay ném Phó Đình Tây: “Cậu có thể mơ đẹp.”
Phó Đình Tây né tránh hung hiểm, dùng cách nói đặc biệt chính trực mách lẻo Nguyễn Tri Hạ: “Cô xem, cậu ta đối xử với tôi thế đấy, tôi đâu dám ăn cơm với cậu ta.”.