TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 1633

Chương 1633:

 

Một trong hai người phục vụ bước đến, lớn tiếng hỏi: “Xin hỏi ai là cô Tô Miên, năm mươi phần đồ uống của cô đã được đưa đến.”

 

Vừa đúng lúc đạo diễn hô “Cắt”, kết thúc cảnh quay.

 

Nghe thấy giọng của người phục vụ, mọi người đều nhìn lại.

 

Nguyễn Tri Hạ cười híp mắt chỉ vào Tô Miên: “Đây chính là cô Tô.”

 

Người phục vụ cung kính đưa hóa đơn đến: “Đây là hóa đơn, mong cô kiểm tra lại, thanh toán hóa đơn.”

 

Lúc này Tô Miên đã giận đến sắp bùng nổ, sao mà nghĩ đến việc nhận lấy hóa đơn này.

 

Nhưng mà hóa đơn đã đưa đến trước mặt, cơ bản là không do cô ta quyết định.

 

Cô ta không nhận người khác sẽ nói cô ta keo kiệt. Cô ta nhận thì lại nuốt không trôi cục tức này.

 

Nhưng mà trước mặt biết bao nhiêu người, cô ta trừ việc nhận lấy tờ hóa đơn này thì còn cách nào khác chứ.

 

Tô Miên cắn răng kìm nén vẻ mặt của bản thân mình, đưa tay lên nhận lấy hóa đơn.

 

Nguyễn Tri Hạ đi tới cầm một ly nước trái cây, quay đầu cười với Tô Miên một nụ cười sáng lạn: “Cảm ơn cô Tô, cô Tô thật hào phóng.”

 

Tô Miên đang ký tên, nghe Nguyễn Tri Hạ nói vậy thì tay không nhịn được run một cái, bút trên tay dùng lực rất mạnh đè ra một vết làm rách tờ hóa đơn.

 

Làm cho người phục vụ kinh ngạc liếc mắt nhìn Tô Miên.

 

Tô Miên cắn răng, lại ngẩng đầu lên, trên mặt vẫn phải treo nụ cười hào phóng: “Mọi người cực khổ rồi, qua đây uống ly nước đi.”

 

“Cảm ơn cô Tô!”

 

“Cô Tô khách sáo quá!”

 

Những người khác trong đoàn phim tuy là biết chuyện vừa nãy nhưng cũng chỉ nghĩ là do ban nãy Tô Miên làm gián đoạn cảnh quay nên tự trách mua đồ uống cho bọn họ.

 

Ai nấy đều cười hì hì nói lời cảm ơn với Tô Miên.

 

Trong lòng Tô Miên chết nghẹn nhưng vẫn phải nói thuận theo bọn họ là không cần khách sáo.

 

Nguyễn Tri Hạ ngồi một bên cầm nước trái cây uống, tâm trạng rất tốt. Tần Thủy San đi đến đẩy bả vai cô một cái.

 

Nguyễn Tri Hạ quay đầu, nhìn thoáng qua ly nước trái cây trong tay Tần Thủy San đang muốn chạm ly với cô, vẻ mặt vô hại cười.

 

“Thật sự là đã xem thường cậu! Ban nãy còn nghĩ là cậu thật sự muốn đi mua nước cho Tô Miên chứ.” Tần Thủy San uống một ngụm nước trái cây, nhìn Nguyễn Tri Hạ.

 

“Thật sự là tôi đã đi mua mà.” Nguyễn Tri Hạ cười hì hì nói, một chút cũng không nhận ra là ban nãy cô vừa mới bẫy Tô Miên một màn.

 

“Không biết lúc này Tô Miên giận đến mức nào.” Tần Thủy San chỉ cần nghĩ đến Tô Miên tức muốn chết mà không thể nào phát cáu đã cảm thấy vô cùng thoải mái.

 

Nụ cười trên mặt Nguyễn Tri Hạ lạnh đi vài phần: “Cho cô ta một bài học nho nhỏ, thật sự nghĩ là ở bên cạnh Tư Mộ Hàn thì ai cũng phải nhường cô ta à? Sợ là cô ta không biết, ngay cả Tư Mộ Hàn tôi còn không sợ.”

 

Tần Thủy San thấy Tô Miên đi về phía này, nhỏ giọng nhắc nhở Nguyễn Tri Hạ: “Đừng nói nữa…”

 

Nguyễn Tri Hạ không nói, chờ Tô Miên đi đến.

 

Sau khi Tô Miên bước đến thì nói với Tần Thủy San: “Cô Tần, tôi có chuyện muốn nói với cô ta.”

 

“Nói chuyện gì? Tôi không thể nghe được à?” Tần Thủy San không hề có ý định đi.

 

Nguyễn Tri Hạ đẩy đẩy Tần Thủy San: “Cậu đi trước đi.”

 

Tuy là Tần Thủy San không quá bằng lòng nhưng vẫn nhấc chân rời đi. Nhưng mà cô ta đi không bao xa thì đứng cách đó không xa nhìn chằm chằm về phía Nguyễn Tri Hạ bên này.

 

Trợ lý nhỏ đã chạy đến hỏi Tần Thủy San: “Chị San, cô Tô và chị Tri Hạ xảy ra chuyện gì à?”

 

Mấy nhân viên bên cạnh cũng vểnh tai lên đợi Tần Thủy San nói, Tần Thủy San chậm rãi mở miệng: “Mọi người muốn biết?”

 

“Đúng.”

 

“Tự đi hỏi cô Tô đi.”

 

“…”

Đọc truyện chữ Full