TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 1647

Chương 1647:

 

Thời Dũng nhìn anh như vậy, có hơi không nhịn được: “Cậu chủ, cậu cần phải làm đến bước đường này cùng với mợ chủ sao?”

 

Tư Mộ Hàn không nói gì, qua một lát, anh mới ngồi thẳng dậy, thu tay lại ngẩng đầu lên.

 

Trong con mắt anh toàn là những cảm xúc Thời Dũng đều không hiểu được, sâu và tối tăm, giống như mọi thứ anh nhìn đều không chạm được đến đáy mắt.

 

“Đây là bước đi cuối cùng, đi hết bước này, là có thể thu lưới về rồi.” Âm thanh của Tư Mộ Hàn vẫn như cũ, trong giọng nói để lộ sự mệt mỏi mà Thời Dũng rất ít khi thấy ở anh.

 

“Tôi thấy…”

 

Thời Dũng vẫn muốn khuyên bảo Tư Mộ Hàn, anh thấy thật ra Tư Mộ Hàn không nhất thiết phải gánh vác những chuyện này một mình.

 

Hai người đi cùng nhau nhiều năm có sự hiểu biết lẫn nhau, Thời Dũng vừa muốn mở miệng, Tư Mộ Hàn liền biết anh ta muốn nói cái gì.

 

Anh chặn lời Thời Dũng: “Cậu không cần nói nữa, trở về đi.”

 

Thời Dũng thở dài, chỉ đành quay người đi ra ngoài.

 

Anh đã sớm biết, anh có khuyên Tư Mộ Hàn như nào cũng vô dụng.

 

Kể cả để Nguyễn Tri Hạ khuyên, cũng không dám chắc có thể khuyên được anh ấy.

 

Việc gì Tư Mộ Hàn đã quyết, thì chẳng có ai có thể khuyên nổi anh.

 

 

Ngày thứ hai là thứ Bảy, Nguyễn Tri Hạ tính dẫn Tư Nguyễn ra ngoài chơi.

 

Tư Nguyễn rất thích chơi ở công viên.

 

Đi được nửa đường , Nguyễn Tri Hạ gọi video cho Thẩm Lệ, biểu cảm của Thẩm Lệ vô cùng ai oán: “Nếu không phải hôm nay chỗ tớ có báo công chuyện, thì tớ cũng muốn đến chơi cùng các cậu.”

 

“Cậu vẫn nên là đi làm việc đi!” Nguyễn Tri Hạ kéo Tư Nguyễn sang: “Chào dìThẩm đi con.”

 

Tư Nguyễn chơi đến vô cùng vui vẻ, vẫn không quên khoe khoang : “Dì Thẩm ơi, chúng con phải đi ăn khoai tây chiên đây~”

 

“Tôi thật là đáng thương, chẳng có khoai tây chiên để ăn, hức hức hức~” Thẩm Lệ miệng giả vờ mếu máo đáng thương với Tư Nguyễn.

 

Tư Nguyễn tặng cô ấy một nụ hôn gió: “Cô nhớ phải làm việc chăm chỉ đó nha!”

 

Thẩm Lệ bị con bé chọc cười, cố tỏ ra dữ dằn hừ một tiếng.

 

Nguyễn Tri Hạ ngắt cuộc gọi, rồi đưa Tư Nguyễn đi ăn khoai tây chiên.

 

Hai mẹ con chơi cả một ngày, về đến nhà đều rất mệt, lúc cô tắm cho Tư Nguyễn, Tư Nguyễn cứ ngủ gà ngủ gật.

 

Sau khi cô bế Tư Nguyễn về phòng, liền lên mạng tra văn phòng luật sư có chuyên môn về quyền nuôi dưỡng ở thành phố Hà Dương.

 

Tư Mộ Hàn tự mình nói với cô, anh sắp kết hôn, thì có nghĩa là, chuyện này đã không thể trì hoãn thêm được nữa.

 

Cô hiện tại phải bắt tay vào chuẩn bị việc này, cô muốn biết xác suất cơ hội cô thắng kiện Tư Mộ Hàn là bao nhiêu.

 

Nhưng còn một vấn đề nữa là, bọn họ không hề công khai sự tồn tại của Tư Nguyễn, một khi bọn họ thưa kiện, sẽ rất có khả năng làm lộ ra Tư Nguyễn.

 

Tư Mộ Hàn có thân phận như thế kia, khẳng định sẽ có người muốn có được hình ảnh của Tư Nguyễn.

 

Cô không hy vọng Tư Nguyễn sống mà luôn bị công chúng để ý, mà còn là từ nhỏ bị tất cả mọi người biết cha mẹ ly hôn.

 

Cha mẹ ly hôn cũng không phải là việc đáng xấu hổ gì, nhưng trẻ con rất nhạy cảm, từ bé đã bị tất cả mọi người biết cha mẹ đã ly hôn, việc này nhất định sẽ ảnh hưởng đến quá trình trưởng thành của cô bé.

 

Nguyễn Tri Hạ đưa tay day mi tâm, lâm vào trầm tư.

 

Cô ngồi máy tính đến nửa đêm, sau khi tìm được rất nhiều tư liệu, nhưng cô không lưu lại số điện thoại của văn phòng nào cả.

 

Cuối cùng, cô quyết định tìm Phó Đình Tây hỏi một chút.

 

Mặc dù sở trường của Phó Đình Tây chỉ chuyên môn về thương mại kinh tế, nhưng đối với vấn đề này cũng khá hiểu biết, cô chỉ là đi tìm Phó Đình Tây tìm hiểu một chút, xem xác suất cô thắng được Tư Mộ Hàn cao bao nhiêu.

 

Đọc truyện chữ Full