TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 1715

Chương 1715:

 

Câu nói này thốt ra ngay cả bản thân Nguyễn Tri Hạ cũng sửng sốt.

 

Tạ Ngọc Nam xụ mặt ngay lập tức, thoạt nhìn có vẻ không vui.

 

Nguyễn Tri Hạ bỗng nhớ tới trước đây Tạ Ngọc Nam đã nói ba của anh lúc nào cũng khen Tư Mộ Hàn, chính vì thế anh mới bài xích Tư Mộ Hàn.

 

Nguyễn Tri Hạ tự biết tự mình nói lời không hay: “Xin lỗi, tôi không có ý gì khác.”

 

Tạ Ngọc Nam nhìn chằm chằm Nguyễn Tri Hạ một hồi, thái độ vô cùng nghiêm túc nói: “Trước đây ba tôi luôn khen Tư Mộ Hàn, tôi cảm thấy đó là do ba tôi nhìn tôi không thuận mắt nên mới khen Tư Mộ Hàn mãi. Nhưng ngay cả cô cũng nhớ mãi không quên Tư Mộ Hàn, có thể anh ta đúng là có chỗ hơn người.”

 

“Anh…” Nguyễn Tri Hạ ngẩng đầu, hơi ngạc nhiên nhìn Tạ Ngọc Nam.

 

“Ăn điểm tâm đi, tôi đói rồi.” Tạ Ngọc Nam không muốn nói vấn đề này với cô nữa nên dời đề tài.

 

Anh mở hộp thức ăn sáng ra, con mắt lập tức trừng lớn: “Bữa sáng này sao mà đẹp quá vậy? Là của tiệm nào bán thế ? Trông có vẻ rất ngon.”

 

Tạ Ngọc Nam nói xong thì lấy một khoanh cơm cuộn hình con thỏ bỏ vào miệng.

 

Tiệm ăn sáng này trước đây Nguyễn Tri Hạ đã từng mua bữa sáng cho Tư Nguyễn, hình thức tinh xảo, lại nhiều kiểu, mùi vị cũng không tệ.

 

Nguyễn Tri Hạ mở mấy hộp còn lại ra, sau đó xếp lần lượt trước mặt Tạ Ngọc Nam.

 

Hai người ngồi đối diện trên bàn ăn cùng ăn bữa sáng. Nguyễn Tri Hạ không có gì muốn nói, nhưng thỉnh thoảng Tạ Ngọc Nam cũng nói một hai câu.

 

Hình như Tạ Ngọc Nam thực sự thích bữa sáng kiểu này. Nguyễn Tri Hạ là dựa vào sức ăn trước kia của Tư Mộ Hàn mà phỏng chừng lượng thức ăn của Tạ Ngọc Nam, còn mua thêm mấy phần, không ngờ Tạ Ngọc Nam đều ăn hết.

 

Sau khi ăn xong, Nguyễn Tri Hạ cũng không hi vọng Tạ Ngọc Nam có thể tự động thu dọn hộp đựng thức ăn. Cô tự mình bắt tay vào dọn dẹp.

 

Tạ Ngọc Nam lười biếng dựa vào ghế, nhìn Nguyễn Tri Hạ đang bận rộn thu dọn hộp đựng thức ăn, đột nhiên anh nói một câu: “Lâu rồi tôi không ăn sáng ở nhà.”

 

Vốn dĩ Nguyễn Tri Hạ không muốn để ý đến Tạ Ngọc Nam, nhưng khi cô vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp ánh mắt có phần mất mát của anh thì vội nói một câu: “Tại sao?”

 

“Lúc tôi được sinh ra, mẹ tôi vì khó sinh nên mất đi. Ba tôi lúc nào cũng bận rộn. Khi còn nhỏ cơ bản đều chỉ có một mình tôi ăn cơm ở nhà. Sau này sau khi lên cấp ba thì dọn ra ngoài sống, từ đó về sau đều ăn cơm bên ngoài. Ngay cả ngày lễ tết nếu như ba tôi nhớ tới đứa con này thì cũng hối tôi về nhà ăn một bữa cơm.”

 

Giọng điệu của Tạ Ngọc Nam nghe có vẻ rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt của anh đã nói rõ tất cả.

 

Ánh mắt của anh tràn ngập tiếc nuối, thất vọng và không cam lòng.

 

Có thể anh rất thất vọng với Tạ Sinh ba ruột của mình, cũng có thể là thất vọng với bản thân mình.

 

Nguyễn Tri Hạ không thể nào suy đoán, nhưng cũng bắt được điểm quan trọng: “Quan hệ giữa anh và ba anh không tốt?”

 

“Ông ấy có nhiều con nuôi như vậy, mà ai nấy cũng xuất sắc hơn tôi, ví dụ như Lưu Chiến Hằng kia…” Tạ Ngọc Nam khinh thường cười ra tiếng, giống như không muốn nói tiếp nữa: “Nói chung, trừ con trai ruột của ông ấy ra, tất cả mấy người con nuôi của ông ấy đều rất xuất sắc.”

 

Nguyễn Tri Hạ nghe vậy, động tác hơi dừng lại, bỏ hộp thức ăn cuối cùng vào trong túi hỏi: “Đây chính là nguyên nhân bất hòa giữa anh là Lưu Chiến Hằng sao? Bởi vì anh quá xuất sắc.”

 

Tạ Ngọc Nam liếc cô: “Cô cảm thấy thế nào?”

 

“Tôi cảm thấy anh cũng không phải là đang ghen ghét Lưu Chiến Hằng, anh chỉ là đang ghen tỵ ba anh đã bỏ ra quá nhiều tâm huyết trên người anh ta, có lẽ trong tất cả những người con nuôi của ba anh, Lưu Chiến Hằng là người xuất sắc nhất, cũng là người mà ba anh đã tốn nhiều tâm huyết nhất.” Sau khi Nguyễn Tri Hạ phân tích một hồi mới chậm rãi nói.

 

Ánh mắt của Tạ Ngọc Nam trở nên sắc bén: “Nguyễn Tri Hạ, tôi phát hiện trí tưởng tượng của cô rất phong phú.”

 

Ánh mắt Nguyễn Tri Hạ nhìn xuống, phát hiện tay của Tạ Ngọc Nam hơi dùng sức siết chặt tay vịn ghế ngồi, đây là biểu hiện căng thẳng khi tâm tư bị người vạch trần.

 

Cô đoán đúng tâm tư của Tạ Ngọc Nam, nhưng Tạ Ngọc Nam lại là con vịt chết vẫn còn mạnh miệng, không muốn thừa nhận.

 

Nguyễn Tri Hạ cũng không vạch trần anh mà thuận theo lời của anh nói: “Anh không biết tôi là biên kịch sao? Trí tưởng tượng của biên kịch rất phong phú.”

 

Tuy Tạ Ngọc Nam là người thẳng tính, nhưng cũng không ngốc. Sao anh có thể không nhìn ra được đây là Nguyễn Tri Hạ thuận theo lời nói của anh, cho anh bậc thang leo xuống chứ?

Đọc truyện chữ Full