TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 2972

Chương 2972:

 

Mà người ngồi ở bên cạnh của Cố Tri Dân lại là Qúy Vãn Thư.

 

Thẩm Lệ phóng to bức ảnh này lên, cẩn thận xem nhiều lần, xác định người ngồi ở bên cạnh của Cố Tri Dân quả thật chính là Qúy Vãn Thư.

 

Không chỉ như vậy, Cố Tri Dân ở trong bức ảnh còn đang nghiêng đầu qua nói chuyện với Qúy Vãn Thư, trên mặt còn mang theo nụ cười thản nhiên. Qúy Vãn Thư hơi ngửa đầu lên nhìn anh, nụ cười ở trên mặt ngượng ngùng.

 

Chỉ là động tác đơn giản như vậy, nhưng lại trông có vẻ thân mật ngọt ngào khác thường.

 

Khó trách anh lại thoải mái đồng ý chia tay như thế.

 

Hóa ra là bởi vì…

 

Thẩm Lệ cong môi, nở nụ cười trào phúng.

 

Cũng không có tâm tư tiếp tục xem bản tin, cô trở về giao diện tin nhắn rồi liền chuẩn bị đi ngủ. Lại phát hiện Nguyễn Tri Hạ gửi cho cô một tin nhắn.

 

“Ăn cơm chưa vậy?”

 

Thẩm Lệ được hỏi như vậy, mới nhớ đến chuyện ăn cơm tối.

 

Thẩm Lệ trả lời lại: “Quên mất rồi…”

 

Cô thật sự là quên mất rồi, hoàn toàn quên mất chuyện ăn cơm.

 

Nguyễn Tri Hạ: “…”

 

Nguyễn Tri Hạ: “Đã hơn chín giờ rồi, cậu cũng không đói bụng nữa hả?”

 

Thẩm Lệ yếu ớt trả lời lại: “Không đói bụng.”

 

Cô thật sự là không có cảm giác đói bụng, nếu không thì cũng sẽ không đến mức quên ăn cơm.

 

Nếu như là đói bụng, cô chắc chắn có thể tự mình làm cái gì đó để ăn, hoặc là trực tiếp gọi món ăn ngoài.

 

Có lẽ là Nguyễn Tri Hạ cũng không có lời nào để nói, liền trả lời lại: “Được rồi.”

 

Nguyễn Tri Hạ lại hỏi: “Hai ngày nay như thế nào rồi?”

 

Thẩm Lệ nhìn thấy câu hỏi của Nguyễn Tri Hạ, mỉm cười trả lời: “Cũng tốt lắm.”

 

Sau đó lại gửi qua một tin nhắn: “Lần trước gặp nhau cũng là vài ngày trước đó rồi nhỉ, cậu nhớ thương tớ như vậy đó à?”

 

“Đúng vậy đó, nhưng mà lo lắng cho cậu, gần đây cứ luôn phải lo lắng đề phòng, cảm giác cũng ngủ không ngon, ăn cũng ăn không ngon.” Ở phía sau, Nguyễn Tri Hạ còn gửi qua một biểu cảm thở dài.

 

Thẩm Lệ: “Có quỷ mới tin cậu á, bây giờ cậu thật sự lo lắng cho tớ như vậy, vậy sao không tới tìm tớ?”

 

Nguyễn Tri Hạ: “Tư Mộ Hàn không cho.”

 

Thẩm Lệ: “Cậu ít tìm cớ đi.”

 

Thẩm Lệ gửi xong tin nhắn thì nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, chờ Nguyễn Tri Hạ trả lời lại.

 

Nhưng mà đợi một hồi lâu, Nguyễn Tri Hạ cũng không trả lời lại.

 

Thẩm Lệ đoán có thể là Nguyễn Tri Hạ có chuyện khác cần phải làm.

Đọc truyện chữ Full