Hoàng thất nước Tuyết Nguyệt, tổ tiên Đoàn gia lại đạt tới cảnh giới bậc này!
Trong mắt Lâm Phong lóe lên ánh sáng sắc bén, khó trách nhiều thế hệ Đoàn gia có thể làm vua, hóa ra thì có thể di truyền huyết mạch lực.
Có được lược lượng huyết mạch mà tổ tiên truyền xuống, thiên phú bọn họ dù có kém thì cũng mạnh hơn người thường. Khởi điểm của bọn họ đã hơn người khác một bước dài, hơn nữa, bọn họ còn có thể kế thừa Huyết Mạch Vũ Hồn!
- Bởi vì di truyền huyết mạch lực khác nhau, thiên phú mà hậu nhân kế thừa cũng không giống nhau, ngay cả loại Huyết Mạch Vũ Hồn cũng chia cấp bậc, có mạnh có yếu. Vì thế, Đoàn gia có quy định, phàm là con cháu Đoàn gia thì phải thê thiếp thành đàn, càng nhiều càng tốt.
Lâm Phong ngẩn người, lập tức lắc đầu, vì kế thừa huyết mạch lựa hoàn toàn dựa vào vận khí, vì thế Đoàn gia đương nhiên là hi vọng con cháu càng nhiều càng tốt, như thế thì mới có thể xuất hiện hậu bối kế thừa huyết mạch lực cao. Giữa một đám con cháu, chỉ cần một người thành tài, thế là đủ, không cần nói Lâm Phong cũng có thể hiểu được ý của người Đoàn gia là như thế.
- Cũng bởi vì quy định này mà con cháu Đoàn gia vàng thau lẫn lộn, không thể nào ở hết hoàng cung được, vì thế kẻ yếu sẽ bị loại bỏ! Tuy đệ nghe nói tiên tổ phạm sai lầm mới bị đuổi khỏi hoàng cung, nhưng kỳ thật đệ không nghĩ như vậy, theo đệ thấy chắc là do nguyên nhân đó mới đúng! Hơn nữa, người bị loại bỏ và khu trục ra khỏi hoàng thất tuyệt đối không ít!
Đoàn Phong tiếp tục nói, Lâm Phong gật đầu, thực sự đồng ý với điều này. Người Đoàn gia thê thiếp thành đàn, con cháu đương nhiên càng nhiều, hoàng cung cho dù có lớn thế nào thì cũng không chứa nổi ngàn năm sinh sản, huống hồ nhiều người há có thể không loạn, khu trục là chuyện không thể tránh khỏi.
- Nhưng bởi vì mỗi con cháu Đoàn gia đều có thể kế thừa huyết mạch lực, cả người bị khu trục cũng vậy, bởi vậy người cầm quyền sau tầng tầng màn che trong thâm cung kia vẫn phái người chú ý con cháu của Đoàn gia như bọn đệ, một khi phát hiện trong hậu bối có ai kế thừa nhiều huyết mạch lực thì sẽ áp dụng hành động nhất định.
Nói đến đây, Đoàn Phong hơi ngừng lại rồi mới tiếp tục nói:
- Lâm Phong đại ca, đệ cũng không gạt huynh, tộc huynh mà đệ nói với huynh đó chính là người đã phát hiện đệ, đề cử đệ đến Thiên Nhất học viện! Hơn nữa thân phận tộc huynh của đệ không hề tầm thường, chính là Nhị hoàng tử điện hạ của đương kim hoàng thất, quyền cao chức trọng, không chỉ có thiên phú cực cao mà còn tinh thông quyền mưu thuật, là một nhân vật cực kỳ lợi hại.
Nhị hoàng tử? Không ngờ tộc huynh của Đoàn Phong lại có thân phận hiển hách như vậy.
- Đoàn Phong, xem ra thiên phú của đệ không yếu, kế thừa huyết mạch lực.
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Lâm Phong nhìn Đoàn Phong cười nói, có thể được Nhị hoàng tử coi trọng, lại mời đến Hoàng thành, hiển nhiên Đoàn Phong kết thừa không ít huyết mạch lực của tổ tiên.
- Kế thừa bao nhiêu huyết mạch lực cũng không thể trực tiếp nhìn ra, mà phải xem thiên phú tu luyện với cường độ Huyết Mạch Vũ Hồn triển lộ ra nữa! Nhưng loại Huyết Mạch Vũ Hồn này có thể tăng lên theo thực lực mạnh lên! Nay đệ có thể phóng thích ra Huyết Mạch Vũ Hồn còn quá yếu, kém xa Nhị hoàng tử, hơn nữa kẻ kinh khủng hơn không phải Nhị hoàng tử! Ở lứa bọn đệ, một thiên tài yêu nghiệt xuất hiện, thiên phú cao mấy trăm năm chưa từng có, được vinh dự là thiên tài mạnh nhất nghìn năm qua của Đoàn gia, cũng là người kế thừa nhiều huyết mạch lực nhất.
Lâm Phong thật sự lắng nghe, từ lời Đoàn Phong nói có thể thấy Nhị hoàng tử đã cực kỳ xuất chúng, nhưng dường như vẫn còn một tên yêu nghiệt nữa.
- Người này chính là Thái tử của nước Tuyết Nguyệt, Đoàn Vô Đạo, tương lai nhất định là người thống trị Tuyết nguyệt! Y không chỉ được gọi là thiên tài yêu nghiệt nhất của Đoàn gia nghìn năm qua, dù ở Tuyết Nguyệt này thì thiên phú của y là không ai bằng, đứng đầu trong Bát đại công tử, cho tới bây giờ không ai lay động được! Nhị hoàng tử tuy cũng là một trong Bát đại công tử, nhưng so với Thái tử thì vẫn còn chênh lệch rất lớn!
- Đoàn Vô Đạo, người cũng như tên, mặc dù là kỳ tài ngút trời nhưng lại lãnh huyết vô đạo, kẻ thuận sống, kẻ nghịch chết, giết người vô số, đôi tay đã nhiễm đỏ máu! Nghe nói, khi mới thành lập thực lực, y đã khiêu chiến người thầy dạy y, thầy của y thua liền bị trực tiếp giết chết. Theo y, kẻ thua y không có tư cách làm thầy y, đáng chết; bởi vậy người thống hận y vô số, nhưng lại chẳng ai dám ngỗ nghịch y, chống đối y, ngỗ nghịch y đều phải chết! Thái tử vô đạo, cuồng vọng vô biên!
Giết thầy của mình, thật độc ác, Đoàn Vô Đạo, quả thật là người cũng như tên.
- Nếu Thái tử là kỳ tái ngút trời, những người khác tầm thường một chút thì tốt, nhưng Nhị hoàng tử cũng kinh tài tuyệt diễm, nhỏ hơn Thái tử mấy tuổi mà cũng bước vào hàng ngũ Bát đại công tử, hơn nữa Nhị hoàng tử làm người khiêm tốn nên rất được lòng người.
Lâm Phong khẽ gật đầu, dường như hiểu ra được rất nhiều chuyện, đã sinh Du sao lại còn sinh Lượng, đại khái đó là chỉ loại tình huống này. Mà Uông lão nói bọn họ không hợp, tất là chỉ Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử.
Quả nhiên, Đoàn Phong lại nói tiếp:
- Đại hoàng tử dù kỳ tài ngút trời, không ai dám ngỗ nghịch y, nhưng Nhị hoàng tử không chịu thua kém, ngấm ngầm hoạt động liên tục! Nghe nói, mâu thuẫn của hai người đã sâu, mà cụ thể thế nào thì đệ không rõ, dù sao những thứ này đệ chỉ nghe cha đệ kể khi ông còn tại thế! Cùng lắm thì Lâm đại ca hỏi Thiên Lang vương ấy, ông ta chính là người phe Thái tử.
- Thì ra là thế.
Lâm Phong gật gật đầu:
- Như vậy Uông lão vu oan ta, nói ta là người của Thiên Lang vương tới tiếp cận đệ, thi ân cho đệ để dễ bề lôi kéo đệ đến thế lực của Thái tử?
- Đúng, chính là như vậy.
Đoàn Phong gật đầu.
Hầu môn sâu như biển, sau lớp màn che dầy trong hoàng cung kia cũng là như vậy, lục đục với nhau ngươi lừa ta gạt. Đoàn Phong bị kéo vào trong chỉ là vì một tờ điều lệnh của Nhị hoàng tử làm cho gã đến học viện Thiên Nhất.Nhưng khi Đoàn Phong mấy lần gặp nạn, Nhị hoàng tử ngay cả chút dấu vết cũng không lộ ra, chẳng ai thấy mặt y.
- Nhị hoàng tử kia tâm cơ rất sâu, đệ phải cẩn thận.
Lâm Phong nhắc nhở.
- Ha ha, không người nào dám lên mặt ngỗ nghịch ý của Thái tử, dù là Nhị hoàng tử cũng không được! Bởi vậy, thuộc hạ của Thái tử dám ngang nhiên đến ám sát, chỉ là thay đổi thân phận mà người của Nhị hoàng tử cũng không dám xuất hiện, vì người giống đệ còn rất nhiều, không đáng vì đệ mà phải xung đột với Đại hoàng tử.
Đoàn Phong miễn cưỡng cười, đây chính là nỗi bi ai của bọn họ.
- Có lẽ, cho tới bây giờ Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử đều chưa từng xuất hiện, chỉ là thuộc hạ của bọn họ thay bọn họ làm việc thôi.
Lâm Phong vẫn gật đầu như trước, hơi kinh ngạc liếc Đoàn Phong một cái, với tuổi của Đoàn Phong mà có thể nhìn xa như thế, thật đáng quý. Ngồi ở sau màn che, Thái tử và Nhị hoàng tử quả thật không cần tự mình làm việc, đoàn thể khổng lồ sau lưng bọn họ sẽ không ngừng vận hành.
- Ta còn có một nghi vấn, con cháu Đoàn gia đều di truyền Huyết Mạch Vũ Hồn, nhưng ta đã gặp Đoàn Thiên Lang và con của y, vì sao lại dùng kiếm?
- Đây cũng chính là chỗ biến thái của bổ sung Huyết Mạch Vũ Hồn mà đệ nghĩ đến! Con cháu Đoàn gia nếu kế thừa huyết mạch lực yếu, vũ hồn của bọn họ sẽ không bị huyết mạch chủ đạo, trời sinh liền có được vũ hồn thuộc loại khác, mà đồng thời có cả Huyết Mạch Vũ Hồn di truyền, chỉ là Huyết Mạch Vũ Hồn đó yếu. Bởi vậy cha con Đoàn Thiên Lang mà huynh nói hẳn là có được hai loại vũ hồn.
- Dù kế thừa huyết mạch lực yếu thì đều có được vũ hồn song sinh, hậu nhân của cường giả huyết mạch thật khủng khiếp.
Lâm Phong khiếp sợ trong lòng.
- Về phần huyết mạch lực kế thừa mạnh, như vậy huyết mạch lực sẽ chủ đạo thiên phú của bọn họ, kế thừa là Huyết Mạch Vũ Hồn thuần túy, vũ hồn cũng càng mạnh.
Trên khuôn mặt Đoàn Phong lộ ra thần sắc kỳ dị:
- Lâm Phong đại ca, đệ, kỳ thật chính là kế thừa Huyết Mạch Vũ Hồn thuần túy nên mới được Nhị hoàng tử chú ý, mời đến Hoàng thành.
Lâm Phong khẽ gật đầu, thiên phú của Đoàn Phong mạnh, hắn đã đoán đúng, nếu không thì cũng không được hai phe coi trọng, một phe mời, một phe ám sát.
Im lặng một lát, Đoàn Phong cười nói với Lâm Phong:
- Lâm Phong đại ca, chẳng lẽ huynh không muốn biết loại Huyết Mạch Vũ Hồn này là cái gì à?
- Ta chưa từng nghe nói vũ hồn của hoàng thất Đoàn gia là cái gì, thậm chí cũng không thấy cha con Đoàn Thiên Lang sử dụng, như vậy chắc hẳn vô cùng thần bí, không thể dễ dàng để người ngoài biết được.
Lâm Phong cười nói.
- Lâm Phong đại ca đã cứu đệ hai lần, há có thể tính là người ngoài! Lâm Phong đại ca, nhìn kỹ nè.
Đoàn Phong nói xong, một luồng khí tức kỳ lạ trào ra từ người gã, mà sau lưng Đoàn Phong hiện lên ảo ảnh của vũ hồn.
Ba cánh cửa tối om lặng lẽ trôi nổi ở đó, mang theo khí tức thượng cổ, đó là cánh cửa bóng tối, cánh cửa cực kỳ tối và sâu, mở cánh ra nhưng lại chẳng nhìn thấy cuối.
Lâm Phong kinh ngạc nhìn ba cánh cửa này, cả người run rẩy, đồng thời một loại cảm giác quen thuộc hiện lên trong đầu hắn.
- Lâm Phong đại ca, nếu sau này huynh gặp được con cháu Đoàn gia thì nhất định phải cẩn thận! Vũ hồn của Đoàn gia gọi là Phong Ấn Chi Môn, có thể phong ấn thực lực, vũ hồn, thậm chí là sinh mệnh của người khác. Phong Ấn Chi Môn càng nhiều, thể hiện huyết mạch lực kế thừa càng mạnh, Huyết Mạch Vũ Hồn cũng càng mạnh! Nhị hoàng tử có được năm Phong Ấn Chi Môn, cực kỳ lợi hại, mà Thái tử lại kế thừa sáu Phong Ấn Chi Môn, khủng bố hơn nhiều. Có lời đồn rằng vị tổ tiên vô cùng hùng mạnh của Đoàn gia kia, vũ hồn có được chín Phong Ấn Chi Môn, vừa ra tay là có thể phong ấn hàng vạn linh hồn con người, tuyệt thế vô song.
- Vũ hồn ra tay, Phong Ấn Chi Môn đóng lại, dung nhập vào trong thân thể đối phương, liền đại biểu cho một thứ của đối phương đã bị phong ấn, hoặc là thực lực, hoặc là vũ hồn.
Đoàn Phong chậm rãi nói, mà thân thể Lâm Phong thì hơi run rẩy, làm cho Đoàn Phong và Mộng Tình đều sửng sốt, kinh ngạc nhìn Lâm Phong.
- Đây là, Phong Ấn Chi Môn!
Lâm Phong thì thào tự nói, một luồng hơi thở lạnh như băng tràn ra từ người hắn. Hắn cuối cùng nhớ ra cái cảm giác quen thuộc đó đến từ nơi nào. Ở trong ký ức của mình, hắn từng thấy cánh cửa này, nhưng mà rất nhỏ, hơn nữ còn là Phong Ấn Chi Môn đóng kín, chẳng qua là hắn nhìn thấy ở mi tâm của phụ thân hắn
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!