Lâm Phong ngu ngơ nhìn, sau một lát, hắn mới thở dài một hơi.
- Thật ngây thơ!
Lẩm bẩm một tiếng, Lâm Phong cảm giác được, có đôi khi hắn thật buồn cười, vậy mà thật sự cho là chiến sự ở thành Đoạn Nhận rất căng thẳng. Tâm của quân vương, quá khó nắm bắt, so sánh với bọn họ, dù là người hai thế giới như mình cũng lộ vẻ non nớt, vì quyền thế, lợi ích, không gì không thể làm, không thể hi sinh.
- Cứ đế bọn họ ở ngoài thành như vậy?
Lâm Phong hỏi một câu.
Liễu Thương Lan lạnh lùng cười nói:
- Nếu ta đã khám phá ra, muốn ta giơ tay chịu trói cũng không đơn giản như vậy! Ta thật sự muốn nhìn, bọn họ làm thế nào để đoạt quyền khống chế thành Đoạn Nhận trong tay ta.
- Nhưng mà Lâm Phong, cháu và Liễu Phỉ không nên tới vào lúc này.
Liễu Thương Lan lộ ra một nụ cười khổ, ngày trước, ông cố ý để Lâm Phong mang Liễu Phỉ rời xa ông, cũng là vì không muốn để Lâm Phong cùng Liễu Phỉ cuốn vào trong vòng khói lửa này, nhưng lại không nghĩ tới, ngay đúng lúc này thì Lâm Phong tự mình trở lại.
- Nếu đã tới, muốn trốn cũng không trốn được.
Lâm Phong nhún vai, không đẻ ý mà cười nói.
- Được rồi, chúng ta vào trong phủ đi!
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Liễu Thương Lan lắc đầu cười khỗ, nhìn về mấy người sau Lâm Phong, hơi có chút kinh ngạc, ánh mắt những người này đều rất hữu thần, tinh khí mười phần, tất cả đều có thực lực không kém. Nhất là cô gái che mặt kia, trên người mang theo vẻ thánh khiết, vậy mà làm cho Liễu Thương Lan cảm thấy một tia sâu không lường được.
- Phỉ Phỉ, Lâm Phong đối đãi con thế nào?
Liễu Thương Lan đưa mắt nhìn con gái mình, cười giỡn nói.
- Cha!
Liễu Phỉ trợn mắt nhìn Liễu Thương Lan một cái, sau đó nhìn Lâm Phong nói:
- Hiện tại Lâm Phong là thiếp thân hộ vệ của Công chúa điện hạ, lai lịch không nhỏ đâu.
- Hả…
Lâm Phong ngạc nhiên, cười khổ nhìn Liễu Phỉ, nha đầu này, cái gì cũng nói được a!
- Thiếp thân hộ vệ của Công chúa điện hạ?
Liễu Thương Lan nghi hoặc, nói nhỏ một tiếng.
- Cha, cha không biết đâu! Ở trong Hoàng thành, Lâm Phong được Nhị hoàng tử Đoàn Vô Nhai tán thưởng, được Công chúa điện hạ xinh đẹp ưu ái, Nhị hoàng tử phó thác công chúa cho Lâm Phong, để cho Lâm Phong chiếu cố nàng ta.
Liễu Phỉ nói sinh động như thật, trên trán Lâm Phong đã lộ ra mấy vệt đen, tại sao hắn lại cảm giác như là con gái tới bên nhạc phụ đại nhân tố cáo hắn nhỉ…
- Lâm Phong!
Nghe được sự ghen tức trong lời của Liễu Phỉ, Liễu Thương Lan tự tiếu phi tiếu nhìn Lâm Phong, cậu nhóc này cũng thật lợi hại, vậy mà có thể thu phục được đứa con gái bốc đồng của ông nhanh như vậy, trong lúc nói chuyện còn hàm chứa ghen tuông.
- Liễu thúc, thực ra, trong mắt ta, Phỉ Phỉ còn đẹp hơn nhiều so với Công chúa.
Lâm Phong vô liêm sĩ cười nói:
- Chẳng qua là, Phỉ Phỉ vẫn không muốn ở cùng ta, ta chỉ có thể…
- Ha hả!!!
Lâm Phong vừa nói, vừa cười khan hai tiếng, lộ ra ánh mắt các ngươi đều hiểu, làm cho mọi người đều kinh ngạc, mở to mắt mà nhìn.
Ngay cả Liễu Thương Lan cũng bị những lời của Lâm Phong làm cho sửng sốt. Mà Liễu Phỉ thì xụ mặt, ngay sau đó liền phẫn nộ nhìn Lâm Phong, thét to:- Lâm Phong, cái tên khốn kiếp vô sỉ háo sắc này.
- Ta khi nào đã háo sắc với nàng, Phỉ Phỉ? Ở trước mặt Liễu thúc, nàng cũng không thể vu oan ta a, nếu như thật sự có chuyện đó, nàng cứ nói cho Liễu thúc.
Lâm Phong nghiêm trang nói, Liễu Phỉ cơ hồ muốn hỏng mất, tên này… quá vô sỉ!
Liễu Thương Lan cũng chỉ biết im lặng, sau đó liền phá lên cười, không khí lo lắng lúc nãy đã biến mất tăm. Ông nhìn sâu vào Lâm Phong, người này, hình như rất biết điều tiết không khí.
Những người khác cũng đều kinh ngạc, nhìn Lâm Phong với ánh mắt trợn tròn. Lâm Phong khinh cuồng vô cùng, phóng đãng không câu chấp, một thân ngông nghênh, nhưng không nghĩ tới, hắn cũng có một mặt khôi hài như thế, làm việc nói chuyện không theo khuôn mẫu nào, cái gì cũng dám nói, hắn lúc này cùng với lúc chiến đấu, hoàn toàn là hai người khác nhau.
Mọi người đi vào trong phủ của Liễu Thương Lan, ông an bài chỗ ở cho tất cả. Về phần nhóm người Đoàn Thiên Lang, thật sự đã bị Liễu Thương Lan để ở ngoài thành, không để ý tới.
Đoàn Thiên Lang cũng không cố ý gây sự, đại quân vẫn an tĩnh sống ở ngoài thành Đoạn Nhận, tựa hồ rất bình tĩnh.
Đến ngày thứ ba, lúc Liễu Thương Lan cùng nhóm người Lâm Phong dùng cơm, lại bị một tin tức làm cho rung động mà đứng bật lên.
Lính trinh sát báo lại, Vương tử của nước Ma Việt là Ma Yết xuất chinh Tuyết Nguyệt, hiện tại đã cách Đoạn Nhận Thiên Nhai hơn ngàn dặm. Dựa theo tốc độ hành quân của bọn chúng, chỉ cần không tới hai ngày thời gian, quân đoàn của nước Ma Việt đã có thể thần tốc tiến quân, trực tiếp bước vào bên ngoài địa vực của Đoạn Nhận Thiên Nhai.
Lâm Phong nhìn Liễu Thương Lan, trong ánh mắt lộ ra kinh ngạc. Liễu Thương Lan trừ có danh hiệu là Thần tiễn, còn được người đời tôn là Quân thần, là thần trong quân, bởi vậy có thể thấy được uy vọng của Liễu Thương Lan trong quân như thế nào, cùng với thực lực của ông, mà khi nghe được tin này cũng làm cho Liễu Thương Lan mất đi tĩnh táo, trực tiếp đứng bật lên, rất hiển nhiên, tin tức này nhất định rất rung động.
Liễu Thương Lan vừa đứng dậy, liền thấy mấy người Lâm Phong lộ vẻ nghi hoặc, ông lại chậm rãi ngồi xuống, nói:
- Ma Yết, thái tử nước Ma Việt, kỳ tài ngút trời, bây giờ chưa tới mười bảy tuổi đã có tu vi Linh vũ cảnh tầng chín, tùy thời có thể bước vào cảnh giới Huyền Vũ. Hơn nữa, trí lực của gã cũng rất siêu quần, nước Ma Việt do hắn chủ chiến thì chưa bại trận nào.
Mọi người đều thấy kinh hãi, chưa tới mười bảy tuổi lại có tu vi Linh vũ cảnh tầng chín, quả thật rất đáng sợ, thiên phú có thể so với mấy tên có thiên phú mạnh nhất trong tám đại công tử của nước Tuyết Nguyệt.
Hơn nữa, ở trên chiến trường, một tên thiếu niên mười bảy tuổi, vậy mà chưa thua trận nào.
- Cha, cha kinh nghiệm vô số chiến tranh, cũng chưa bại trận nào mà.
Liễu Phỉ tự hào nói, mọi người đều âm thầm gật đầu, cái tên Thần Tiễn của Liễu Thương Lan, là do mỗi một chiến công góp lại mà thành.
- Ta lo lắng không phải là cái này, sở dĩ nước Ma Yết toàn thắng trận, ngoài thực lực của chúng rất mạnh ra, cũng còn một nguyên nhân, đó là vì tầm quan trọng của gã ở nước Ma Việt. Chỉ cần có gã ở trận chiến nào, nước Ma Việt sẽ toàn lực ứng phó, một là vì bảo đảm an nguy của gã, hai là vì tạo Thần, dùng Ma Yết để đắp nặn thành tượng trưng của Ma Việt, Thần của Ma Việt. Vì vậy, Ma Yết xuất chinh Tuyết Nguyệt, nước Ma Việt quốc tất nhiên sẽ cuồn cuộn mà tới, lần này, sẽ có một cuộc chiến ác liệt mà trước nay chưa từng có.
Liễu Thương Lan chăm chú nhíu mày, nội ưu ngoại hoạn, bên trong Tuyết Nguyệt, quân vương không tín nhiệm ông, muôn đoạt quyền lực của ông, bên ngoài thì Ma Việt quốc xuất lực cả nước mà xâm phạm, đợt nguy cơ này, so với lần nào cũng mạnh hơn nhiều.
Mấy người Lâm Phong đều lộ vẻ ngưng trọng, tất cả đều hiểu được ý tứ của Liễu Thương Lan, lần này, rất nguy hiểm.
Lúc này, Liễu Thương Lan trực tiếp đứng dậy, nói:
- Mọi người tiếp tục ăn đi, ta ra trước cửa thành nhìn một chút.
Lâm Phong đưa mắt nhìn lên, trong lòng hiểu được ý tứ của Liễu Thương Lan, ông muốn đón người của Đoàn Thiên Lang vào thành, cùng chung tay đối địch.
- Liễu Thương Lan, không hổ là có danh Thần Tiễn, đủ quyết đoán!
Mọi người đều thầm nghĩ như thế, biết rõ Đoàn Thiên Lang tới đoạt quyền, nhưng lúc ngoại địch tới xâm phạm, ông có thể quyết định trọng đại trong chớp mắt như thế, người bình thường khó mà làm được.
- Thái tử nước Ma Việt, Ma Yết!
Lâm Phong lẩm bẩm nói, lần này nước Ma Việt khuynh sào xâm phạm, xem ra, trận hạo kiếp này không thể tránh được rồi, không nghĩ tới Lâm Phong hắn lại gặp được chuyện này.
- Ta cũng muốn đi xem một chút!
Đứng dậy, Lâm Phong đuổi theo Liễu Thương Lan. Những người khác đều có suy nghĩ riêng của mình, vậy mà tất cả đều rối rít đứng dậy, đuổi theo ra ngoài.
Lúc này, ở bên trong thành Đoạn Nhận, mọi người đều bình tĩnh trải qua cuộc sống của riêng mình, an định yên bình, có Liễu Thương Lan ở đây, thành Đoạn Nhận chưa bao giờ dao dộng.
Mà giờ khắc này, nhìn không gian yên tĩnh trong thành, lại làm Lâm Phong cảm nhận được một luồng khí tức của gió mưa trước cơn bão, bức màn chiến tranh, sắp được kéo lên.
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!