Cuối cùng Thời Vũ Kha bị A Sửu đuổi ra ngoài, cô ta cũng không phải loại người dễ dàng buông tha, thấy A Sửu không đồng ý, Thời Vũ Kha cứ thế đứng ở ngoài cửa liên tục gõ cửa không ngừng.
Rốt cuộc cửa cũng mở ra, A Sửu xuất hiện ở trước mặt cô ta: “Đi, tôi và cô cùng đi.”
“Thật sao?”
Cô bất chợt đồng ý, bất thình lình làm cho Thời Vũ Kha có chút không tin tưởng.
“Giả đấy, không muốn thì thôi vậy." Cô giận tái mặt.
Mặc dù trên mặt viết lên hai chữ mất hứng thế nhưng quần áo cũng đã thay rồi.
“Đồng ý đồng ý, chúng ta đi thôi.”
Thời Vũ Kha muốn tiến lên khoác tay A Sửu nhưng lại bị cô tránh đi.
“Hừ, người xấu xí như vậy, có cái gì hay mà kiêu ngạo chứ?” Thời Vũ Kha bĩu môi, nháy mắt lập tức đổi lại khuôn mặt tươi cười đuổi theo: “A Sửu, đi chậm một chút, từ từ đợi tôi với.”
Tại biệt thự của Trịnh Hàn Ngọc.
Hai người bị dì Trương quản gia ngăn lại ở cửa, vẻ mặt quản gia đề phòng: “Cô Vũ Kha có chuyện gì không?”
Cái này cũng không thể trách bà, chủ yếu là do bà bị Thời Vũ Thành ầmĩ dọa sợ.
Ấn tượng của quản gia đối với Thời Vũ Kha còn tệ hơn cả Thời Vũ Thành, cô ta mà đến chắc chắn sẽ không có chuyện gì tốt, thế nhưng A Sửu của biệt thự đối diện cũng cùng cô ta đến đây.
Thái độ của Thời Vũ Kha đặc biệt tốt: “Quản gia, chúng tôi có chuyện rất quan trọng muốn tìm cậu chủ.”
Cô ta nói là “chúng tôi”, hiển nhiên quản gia lập tức liếc mắt nhìn sang A Sửu.
Người này bà đã từng gặp qua, mặc dù hết sức xấu xí nhưng lại không đáng ghét.
Lần trước
biệt thự đối diện nếu như không có có hỗ trợ, Thời Vũ Thành cũng sẽ không dễ dàng rời đi như vậy.
“Mời vào”
Quản gia bảo các cô ở phòng khách chờ một chút, bà tự mình đi lên lầu báo cáo.
Thịnh Hàn Ngọc nghe nói Thời Vũ Kha muốn gặp anh, lập tức phất tay: “Không gặp.”
Quản gia trả lời: “Được, tôi sẽ bảo các cô ấy đi.”
Quản gia quay người, đang muốn rời đi thì bị anh gọi lại: “Các cô ấy sao? Còn có ai nữa à?”
“Còn có A Sửu của biệt thự đối diện.”
Anh nghe thấy Asửu cũng đến đây, lập tức thay đổi chủ ý: “Dì đi xuống nói cho các cô ấy, tôi sẽ nhanh chóng xuống”
“Vâng.”
Sau khi quản gia đi xuống, anh lục lọi từ trong ngăn kéo lấy ra một cái kính râm tối màu đeo lên, lúc này mới bước xuống lầu.
Không biết vì sao, anh luôn cảm thấy đôi mắt kia của A sửu giống như có thể nhìn thấu nội tâm người khác, cũng nhìn ra được anh đang suy nghĩ cái gì.
Thời Vũ Kha nhìn thấy anh bước xuống cầu thang, lập tức từ trên ghế sofa đứng dậy nghênh đón, ân cần đỡ lấy cánh tay anh: “Chậm một chút, cẩn thận bậc thang.”
Mặt anh không chút cảm xúc hất tay ra: “Hai người tìm tôi có chuyện gì?”
Không đợi Thời Vũ Kha lên tiếng, A Sửu đã nói chen vào: “Tôi không tới tìm anh, là cô ta cứ khăng khăng bắt tôi phải đi cùng.”
Thời Vũ Kha cực kỳ tức giận, trước kia khi cô ta lôi kéo Giang Tự Vị cũng không phải là cái
dạng này.
Mặc dù Giang Tự Vị tâm nhãn ít nhưng vào loại thời điểm này cũng sẽ cam chịu, bao che cho cô ta.
A Sửu nhìn qua tấm nhãn cũng không nhiều, sao lại có thể thẳng thắn nói thật ra như vậy chứ?
Cô ta vội vàng uốn nắn, đỡ lấy lời nói vụng về của A Sửu: “Là như vầy Hàn Ngọc, tôi muốn hỏi có tin tức gì của Huyền Huyên hay không? Cô ấy cũng đã rời đi một thời gian dài như vậy, mọi người trong nhà thực sự rất nhớ mong
Nhắc tới Huyền Huyên, vẻ mặt của anh lại lộ ra một chút áy náy, trầm giọng nói: “Người của tôi vẫn luôn tìm kiếm, nếu như có tin tức gì nhất định sẽ báo cho nhà họ Thời biết đầu tiên.”
A Sửu trợn mắt xem thường: “Thời gian dài như vậy, cho dù là ổ kiến cũng có thể lục ra được hết, vậy mà chỉ một đứa ngốc lại tìm khắp nơi không thấy, anh phải ai đi tìm vậy? Tốt nghiệp nhà trẻ đấy à?”
Thời Vũ Kha thật sự muốn bịt kín miệng của cô lại.
Cho dù cô không muốn hỗ trợ thì cũng đừng có phá chứ, câu nào cầu nấy đều đâm thẳng vào tim, ai mà chịu được đây?
“A Sửu, câm miệng!” Thời Vũ Kha quát lớn, liếc mắt trừng có một cái, quay người lại nói với
anh:
“Thật xin lỗi Hàn Ngọc, anh đừng để trong lòng, lời của người giúp việc nói không thể đại biểu cho ý tứ của tôi.”
A Sửu: “Vậy thì ý của cô là gì?”
“Không phải nội dung chính cô tới đây là để lấy đồ này nọ của em gái làm vật tưởng niệm hay sao? Mau cầm lấy rồi đi thôi, cô ở đây lẩm bà lẩm bẩm kéo dài một hồi là có ý gì?”
Sắc mặt Thời Vũ Kha đỏ lên.
Kế hoạch ban đầu của cô ta là dẫn theo A Sửu đến, nếu như Thịnh Hàn Ngọc không cho cô ta sắc mặt tốt thì cô ta sẽ kéo A Sửu ra phía trước che mưa chắn gió.
Nhưng điều cô ta làm không ngờ tới chính là tất cả mưa gió đều là A Sửu ban cho.
Ban đầu cô ta còn nghĩ hay lắm, nếu như thái độ của Thịnh Hàn Ngọc tương đối tốt, cô ta sẽ tìm cơ hội cho hai người đơn độc ở chung với nhau...!
Cô ta tin tưởng không đến hai lần anh sẽ yêu cô ta trước.
Nhưng mà hết thảy những thứ này đều phải có điều kiện tiên quyết mới được, điều kiện tiên quyết là Thịnh Hàn Ngọc phải có ấn tượng tốt với cô ta trước, A sửu lại ở thời khắc quan
trọng nhất phá rối, làm cho cô ta hận tới mức ngứa răng!
Thịnh Hàn Ngọc nói với quản gia: “Dì trương, dì đưa cô ấy tới phòng của cô chủ lấy đi.”
Anh để cho quản gia đưa cô ta đi, cô ta làm sao có thể ở chung một chỗ với anh được đây?
Thời Vũ Kha quýnh lên, lập tức sử dụng ám chiêu: “A sửu, cô đi theo đi, tôi ở lại đây chờ, tôi sợ là bản thân nhìn thấy phòng của Huyền Huyễn rồi lại tức cảnh sinh tình.”
Cô ta cho là chút tâm tư nhỏ này của cô ta không có ai nhìn ra, chẳng qua tất cả mọi người đều biết rõ cô ta đang nghĩ cái gì.
A Sửu cười giễu: “Rốt cuộc là cô muốn lấy đồ vật để tưởng niệm em gái hay là nhớ thương em rể của cô vậy?”
Tâm tư nhỏ của Thời Vũ Kha lại một lần nữa bị vạch trần, cho dù da mặt cô ta có dày đến mấy cũng không thể không biết xấu hổ tiếp tục quấn lấy anh không buông.
Đầu tiên cô ta quát lớn A sửu nói bậy, có thành kiến với cô ta, sau đó mới đi theo quản gia lên lầu, dùng việc này để chứng minh bản thân cô ta đúng là tới lấy đồ vật này nọ.
Lúc đi đến phòng Huyên Huyên, ban đầu cô ta định lấy hai món trang sức có giá trị để bù lại tổn thương tinh thần phải hứng chịu vừa nãy nhưng mà quản gia lại dùng ánh mắt như nhìn kẻ trộm để nhìn cô ta.
Cuối cùng Thời Vũ Khi chỉ lấy một cây kẹp tóc xuống lầu, kẹp tóc không đáng bao nhiêu tiền, cũng là vì cô ta muốn lưu lại ấn tượng tốt cho quản gia, để lần sau có thể thuận lợi tiếp tục sang day.
Bên trong phòng khách.
Thời Vũ Kha lên lầu, Thịnh Hàn Ngọc hỏi A Sửu: “Sao Giản Nghi Ninh lại dính dáng với cô ta vậy?”
“Không biết.”
A Sửu mặc trang phục của người giúp việc, lại nghênh ngang ngồi trên ghế sofa, còn vểnh chân lên bắt chéo.
Lúc cô nói chuyện với anh đừng nói là ánh mắt, ngay cả liếc mắt nhìn sơ cô cũng không chịu nhìn anh, quả thật rất ngạo mạn!
Thịnh Hàn Ngọc không để ý tới những chi tiết này, tiếp tục hỏi: “Gần đây ngoài Thời Vũ Kha ra, có người phụ nữ nào lui tới biệt thự nữa hay không?”
Anh đang muốn gặp Ảnh Tử.
“Không có.” A Sửu thẳng thắn trả lời, dáng vẻ rõ ràng không hề nhìn ra cô đang nói láo.
Anh móc hai tấm ảnh chụp từ trong túi ra, lấy bút ghi số điện thoại của anh lên mặt sau tấm ảnh rồi đưa qua: “Nếu như người trong hình có tới biệt thự, cô hãy gọi tới số điện thoại này báo cho tôi biết
Cô nhận lấy, chỉ vừa liếc mắt nhìn qua đã bị dọa sợ.
Bối cảnh của tấm ảnh thứ nhất là ở trước sinh Ginza, mặt dù khuôn mặt ở chính diện không được rõ lắm nhưng có thể nhìn rõ tướng mạo, mặt mày hết sức bình thản, hơn nữa dáng người nóng bỏng này đúng là bản thân cô khi hóa trang thành dáng vẻ của Ảnh Tử.
Tấm ảnh thứ hai là ở trong tiệc rượu, lúc Giang Tự Vị khiêu khích cô.
Tất cả đều là chụp lén, vấn đề là cô rõ ràng không hề phát giác ra được dù chỉ một chút.
“Ai vậy? Không biết”
A Sửu phủ nhận những tia kinh hãi chợt lóe qua trong mắt của cô lại không tránh được con mắt của anh.
Anh xác định, chắc chắn A Sửu đã gặp qua Ảnh Tử.
Một tấm thẻ vàng được nhét vào trong túi ASửu: “Phí vất vả.”
Lúc anh nhét thẻ vào túi của A Sửu, đúng lúc Thời Vũ Kha từ trên lầu đi xuống, trông thấy một màn này.
Trong lòng cô ta rớt “lộp bộp”, nghĩ thầm không lẽ anh lại coi trọng cái người quái dị này?
Ý niệm này chỉ tồn tại trong một cái chớp mắt đã bị cô ta tống ra khỏi đầu, cô ta chắc chắn là không, ngay cả một người đẹp như cô ta mà anh còn không thèm liếc mắt nhìn lấy một cái, sao lại đi thích một kẻ xấu xí như vậy được.
“A Sửu, chúng ta về thôi.”
"Ừ.”
A sửu cũng không từ chối, thản nhiên cầm thẻ rời đi, anh đương nhiên cho rằng đây chính là cô đã đồng ý giúp anh.
“A sửu, vừa rồi em rể của tôi cho có cái gì vậy?” Hai người đi ở trên đường, Thời Vũ Kha hỏi.
A Sửu: “Không mượn cô xen vào.”
Cách nói chuyện của cô trước sau như một lúc nào cũng đâm chọt, Thời Vũ Kha cũng không so đo: “Anh ấy đưa thẻ ngân hàng cho cô đúng không, tôi nhìn thấy được.”
Cô ta chỉ thấy thẻ, không hề nhìn thấy ảnh chụp.
“Đúng” A Sửu thừa nhận.