Đầu óc Đường Tư Vũ lập tức ong ong: “Không!”
“Đã nhìn thấy cơ thể anh ấy chưa?”
“Nhìn thấy rồi, cũng vậy vậy thôi!”
“Vậy vậy là như nào? Có mây múi?”
“Thế cậu nói về chuyện Ôn Lệ Thâm trước đi! Không phải cậu nhìn thấy hét rồi sao? Ngay cả chỗ đó cũng nhìn rồi mà.”
Đường Tư Vũ không chịu thua kém.
“Tó không nói.” Tô Hi cười hì hì, đánh chết cũng không nói.
Cuối cùng, hai cô gái ngay lập tức cười khúc khích, cả xe vang lên tiếng cười đùa thích thú, cuộc trò chuyện giữa những cô gái không hề trong sáng đâu!
Nhà họ Ôn, Hình Liệt Hàn đem hành lý của em gái bước vào đại sảnh, hai người lớn tuổi của gia đình họ Ôn đã về, nhìn thấy Hình Nhất Nặc, họ rất vui mừng và cũng rất hoan nghênh cô.
“Nhất Nặc, nào, đến xem phòng bác trang trí cho con này. Nó cũng khá giống với phòng con ở nhà đấy.” Bà Ôn nắm tay Hình Nhất Nặc lên lầu, cậu nhóc cũng theo lên.
Hình Liệt Hàn đang ở trong đại sảnh, trò chuyện với ông Ôn, Ôn Lương Diệu cũng lên lầu để xem căn phòng do mẹ anh trang trí.
Bà Ôn mở một căn phòng có ánh sáng rất đẹp, trang trí vô cùng nữ tính, ấm áp ngọt ngào, ánh mắt của Hình Nhất Nặc sáng lên: “Đẹp quá! Cảm ơn bác Ôn.”
Bà Ôn lập tức thở dài: “Con không biết hồi đó mẹ con sinh con là con gái, bác đã ngưỡng mộ nhiều như nào đâu. Bác không có đủ dũng khí để sinh thêm đứa nữa, nếu không, bác đã sinh thêm một đứa con gái từ lâu rồi, bác rất thích con gái.”
Vì vậy, khi nhà họ Hình đưa Hình Nhất Nặc đến sống tại nhà của họ, bà đã rất vui, như vậy, bà có thể cảm nhận được cuộc sống khi có con gái là như thế nào rồi, sau này, mỗi tuần bà đều có thể đến xem con trai bà kèm cặp việc học cho Hình Nhất Nặc.
Bà nhất định trang trí căn phòng với màu hồng ấm áp để Hình Nhất Nặc sống thoải mái.
“Mẹ, em ấy lớn rồi, mẹ vẫn trang trí màu này à.” Phía sau, giọng nói của Ôn Lương Diệu truyền đến tai phu nhân Ôn.
“Tiêu Nặc vẫn còn nhỏ.” Bà Ôn liếc nhìn cậu.
Hình Nhất Nặc đang ôm một cặp búp bê, Vui vẻ ngắm nhìn: “Cảm ơn bác, con thích căn phòng này lắm.”
Hình Liệt Hàn nhìn thời gian, lên lầu tìm con trai, nhân tiện xem xét phòng của em gái, sau đó dặn dò: “Phòng cũng trang trí cho em rồi, tháng này, em phải cố gắng lên đấy.”
*Á… mây giờ rồi? Bài tập hôm qua của em vẫn còn hai trang! Toán đấy.” Hình Nhất Nặc lúc này mới nhớ ra.
Hình Liệt Hàn nhíu mày: “Mau lấy ra để Lương Diệu dạy em cách làm đi.”
Bà Ôn quay đầu nhìn con trai: “Lương Diệu, vậy con ở đây dạy Tiểu Nặc học bài, mẹ với anh đi xướng trước nhé.”
“Vâng!” Ôn Lương Diệu gật đầu.
Hình Liệt Hàn đưa cậu nhóc và bà Ôn xuống.
Hình Nhất Nặc đem cặp sách đến, việc đầu tiên cô làm không phải lấy sách bài tập, mà là vẽ một hình trái tim lớn trên trang giấy mà Tô Hi đã ký cho cô trước đó, dùng kéo cắt nó ra, dính lên đó một chút keo rồi dán vào nhật kí của cô.
Ôn Lương Diệu ở bên cạnh đợi một lúc, lông mày hình kiếm của anh khẽ nhíu lại: “Bài tập đâu?”
Hình Nhất Nặc ngay lập tức nhận ra có một người khác bên cạnh, cô “a” lên một tiếng và lấy bài tập ra, sau đó, cô hỏi một cách hoài nghi:“Anh có chắc là anh làm được không? Bài tập của chúng em khá khó đấy.”
Ôn Lương Diệu cười nhạt: “Để anh xeml Đối với anh chắc là không khó đâu.”
Hình Nhất Nặc mở bài tập về nhà và cắn đầu bút nhìn cậu: “Vâng, cái này.”
Ôn Lương Diệu cầm lên xem qua: “Khá dễ, em làm trước đi, nếu không biết anh sẽ dạy em.” Nói xong, cậu đặt sách bài tập trước mặt cô.
Hình Nhất Nặc phồng má, nhìn chằm chằm rồi thì thầm: “Em không biết làm.”
Ôn Lương Diệu hơi kinh ngạc, xem ra khối lượng công việc của người hướng dẫn khá nặng đây, độ khó chắc chắn còn lớn hơn toán, cậu nói với cô: “Nhìn đề bài trước đi, anh tìm một cái ghế mang qua đã.”
Có vẻ như đêm nay không mất đến một hai tiếng dạy cô thì cậu cũng đừng nghĩ đến việc nghỉ ngơi.
Trong sân, Hình Liệt Hàn đưa cậu nhóc rời đi.
Đường Tư Vũ đưa Tô Hi đến tầng dưới của khu nhà ở, cô cũng vội vàng về nhà, ngày mai sẽ mua đồ rồi đến nhà Tô Hi cùng nhau làm bữa trưa.
Đường Tư Vũ về nhà trước, lúc bước vào phòng, cô chợt nhớ ra ga giường hôm nay bẩn, đều đã đem đi giặt rồi, cô sơ suất không chuẩn bị ga giường mới để thay.