TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Anh Nhận Nhằm Người Rồi
Chương 238

Hình Liệt Hàn khóe miệng cong lên một nụ cười, anh cảm thấy bản thân ở trong lòng người phụ nữ này đã bắt đầu có một địa vị khác, đây đúng là một điều tốt mà!

 

Nơi ở của gia đình họ Tô là một gia đình bình dị nhà ba tầng với sân trước. Nơi đây mang vẻ giản dị trang trọng của một gia đình chính trị. Trong phòng khách của Tô gia đèn thắp sáng trưng.

 

Một bàn thức ăn đã được nấu xong, nhưng mọi người vẫn chưa bắt đầu vì họ đang đợi ai đó.

 

Tô Thắm, đại tiểu thư Tô gia.

 

Đã gần tám giờ, cuối cùng cũng nghe thầy ngoài cửa có tiếng xe, tài xế đậu xe ở cửa đại sảnh, cửa hàng ghế sau bị đầy ra, một bóng người cao lớn trong bộ âu phục màu xám bước xuống, mái tóc dài màu hạt dẻ vén ra sau đầu lộ ra khuôn mặt thanh tú và xinh đẹp của người con gái, dưới ánh đèn, đôi mắt quyến rũ như những vì sao tỉnh tú.

 

Tô gia có hai cô con gái, ai cũng đẹp đến khuynh thành, đây là sự thật mà ai đã từng nhìn thấy cặp đôi này đều biết.

 

Tô Hi đang ngồi trên chiếc ghế sô pha, ở nhà cô không dám nghịch điện thoại, cầm cuốn sách trên tay, bụng của cô bây giờ đã rất đói.

 

Lúc này, trong ánh đèn ngoài cửa bước vào là bóng dáng của Tô Thắm, cô mỉm cười đi tới ghế sô pha: “Tiểu Hi, em trở về lúc nào vậy?”

 

“Em về từ chiều rồi, chị, đi đường có mệt không?”

 

“Cũng hơi vất vả, lần này chị tháp tùng chuyến thăm của các chính khách ra nước ngoài, một tháng đi liên tiếp 4 nước lận, mệt chết mắt.” Tô Thắm nói xong liền đặt túi xách lên sô pha, mệt mỏi ngồi xuống.

 

Tô phu nhân ở bên cạnh vội vàng bưng cốc nước cho cô: “Nào, uống chút nước đi con, sao lần này lại đi lâu vậy?”

 

Tô Thắm cười nhìn mẹ: “Mẹ, con cũng chỉ là một trợ lý nhỏ thôi, con cũng không biết được.”

 

Tô Hi ở bên cạnh cười cười: “Chị, chị thế “ÀI Chị đã nhìn bộ phim truyền hình mới của em rồi. Khi nào phát hành, chị đi Ủng hộ em.” Tô Thắm nghiêm túc nhìn cô hỏi.

 

“Nghỉ hè ạ.” Tô Hi cười, trong nhà chỉ có chị gái là không đối xử khác biệt với cô.

 

Chẳng lẽ cuộc sống riêng tư bên ngoài của cô con gái nhỏ thực sự loạn như vậy sao?

 

“Mẹ! Em gái là người như thế nào chẳng lẽ cha mẹ lại không biết sao? Ở bên trong ngành giải trí có rất nhiều điều đều là tin đồn thất thiệt không phải sự thật.” Tô Thắm giải thích thay cô.

 

“Hừ! Không nên làm việc trong giới điện ảnh, như vậy thực sự không tốt cho danh tiếng của bản thân! Con cũng biết đấy, nếp sống của cái ngành nghề này càng ngày càng xấu.” Ánh mắt cha Tô lập tức lộ ra vẻ không hài lòng.

 

Trái tim Tô Hi khẽ nhảy dựng lên, ở bên ngoài cô là nữ minh tinh đang lên, ở nhà cô chỉ là vật trong suốt.

 

“Cha, mẹ, con sẽ chú ý!” Tô Hi ngoan ngoãn trả lời.

 

Tô phu nhân nhìn đứa con gái nhỏ của mình và nói: “Hi Hi, mẹ và cha con muốn sớm gả con cho một nhà nào đó, con cứ yên tâm kết hôn, đừng lộ diện ra ngoài nữa.

 

Tô Hi đang ăn cơm mà đơ người ra, hoảng hốt ngắng đầu lên nói: “Á! Cha, mẹ, con vẫn chưa có ý định muốn kết hôn.”

 

“Tóm lại, cha và mẹ của con sẽ chọn cho con vài chàng trai khá tốt, con đi gặp mặt tìm hiểu một chút, bây giờ thì không đến lượt con đi chọn người khác đâu.”

 

“Cha… Con không muốn đi xem mắt, con cũng không muốn kết hôn, bây giờ con đang rất tốt.” Tô Hi đặt đũa xuống: “Con no rồi, con đi trước đây ạ.”

 

Tô Hi cầm lấy túi bước nhanh đi ra ngoài, phía sau Tô Thắm đuổi theo cô: “Tiểu Hi, chờ một chút.”

 

Tô Hi đứng dưới ánh đèn cũng đã khóc thút thít, Tô Thắm nhẹ nhàng võ võ vai cô: “Em đừng trách cha mẹ, họ nghĩ như vậy là tốt cho em, nhưng chị ủng hộ công việc của em, đừng lo lắng! Chị sẽ cố thuyết phục cha mẹ.”

 

“Chị, chị là niềm tự hào của họ, không phải là em, em chỉ là người làm mắt mặt họ thôi.” Tô Hi ôm chặt chị gái, cô thật sự uất ức, cô chỉ là đuổi theo ước mơ của bản thân mà đi ngược với mong đợi của gia đình mà thôi.

 

Tô Thắm vươn tay vỗ vỗ cô: “Được rồi, sẽ không có ai cảm thấy xấu hồ vì em cả. Chị tin em, phim mà em đóng, chị đều sẽ đi xem. Chỉ là tư tưởng của cha mẹ quá bảo thủ mà thôi.”

 

“Vâng!” Tô Hi gật đầu rồi cất bước đi về hướng xe của mình.

 

Phía sau, Tô Thắm nhìn cô khẽ thở dài.

 

Xe của Tô Hi chạy thẳng vào màn đêm thế nhưng nước mắt vẫn nhòe nhoẹt khắp mặt, cuối cùng cô dừng lại bên lề đường gục đầu trên tay lái khóc một hồi, khóc xong cô mới tiếp tục lái xe quay về nhà.

 

Cô gọi cho trợ lý Tiểu Mễ mua cho cô ít đồ ăn nhanh về nhà, với thân phận của cô cho dù có phải chịu ủy khuất, cô cũng chỉ có thể dành phần lớn thời gian của mình ở nhà, làm một người của công chúng, tự do của cô bị hạn ché.

 

Nếu cô ra ngoài mà không có vệ sĩ hay trợ lý, thì rất dễ dàng bị bao vây.

 

Tô Hi ăn xong đồ ăn nhanh mà Tiểu Mễ gọi cho cô, cô liền bảo Tiểu Mễ đi về trước, muốn một mình yên tính, nhưng cô phiền muộn quá muốn uống một chút gì đó, mở tủ lạnh ra thì thấy có vài chai bia mua lần trước chưa dùng.

 

Bây giờ cô rất muốn uống nó.

Đọc truyện chữ Full