Đường Tư Vũ và Diệp Du cùng ở lại đến tận buổi chiều. Không khí trong phòng thu rất thoải mái, Đường Tư Vũ và một vài trợ lý trẻ vui vẻ nói cười.
Đúng lúc này, một nhân viên từ ngoài cửa bước vào nói với Diệp Du rằng có người mang đồ ăn và cà phê đến.
“Cái gì?” Diệp Du cũng có chút kinh ngạc, bởi cô không gọi đồ ăn! Người nhân viên không có lựa chọn nào khác, đành đưa người vào. Chỉ thấy ba cô gái mặc đồng phục quán cà phê, tay cầm các món tráng miệng và đồ uống, cà phê.
“Xin hỏi, là ai gọi món vậy?” Diệp Du cười hỏi một người phục vụ.
“Là ngài Hình Liệt Hàn ủy thác cho chúng tôi mang đồ ăn đến! Xin chị vui lòng ký vào đây.” Người phục vụ mỉm cười.
Diệp Du nghe vậy, quay lại cười với Đường Tư Vũ: “Tư Vũ, em đến ký tên này!”
Đường Tư Vũ cũng ngây ngốc mất vài giây, không ngờ Hình Liệt Hàn sẽ gọi đồ ăn tới, nhưng giờ đồ ăn đã được đưa đến, mọi người lại đang khát và đói nên cô không thể trả món được.
Cô bước đến chỗ người phục vụ và ký tên vào đơn hàng. Người phục vụ vừa rời đi, mọi người liền nhấc lên, bắt đầu ăn uống.
“Oal Tôi biết món tráng miệng này, nguyên liệu làm món tráng miệng này rất đắt.”
“Đặt nhiều như vậy, ít nhất cũng phải vài nghìn tệ!”
“Chị Tư Vũ, chị với Hình Liệt Hàn là mối quan hệ bạn trai và bạn gái à?” Một trợ lý tò mò, cười hỏi.
Khuôn mặt xinh đẹp của Đường Tư Vũ hơi ửng hồng: “Không.”
“Các cô là những trợ lý nhỏ không có thị lực, rõ ràng là Hình Liệt Hàn đang theo đuổi Tư Vũ của chúng ta.” Diệp Du nói thêm.
Tức khắc, các trợ lý thầm “oa” một tiếng, không ngờ một người đàn ông như Hình Liệt Hàn lại chủ động tán gái! Chị Tư Vũ thật có sức quyền rũ! .
Không khí trong trường quay ngày đầu tiên rất thoải mái và tràn ngập tiếng cười, Diệp Du cũng là một người hài hước, thích đùa nên ngay ngày đầu tiên, thay vì yêu cầu mọi người phải nghiêm túc thì cô lại pha đủ trò cười khác nhau.
Đường Tư Vũ hiếm khi có dịp hợp tác đoàn thể như thế này, nên cũng rất vui vẻ hòa nhập vào bầu không khí thoải mái.
Diệp Du quyết định mời mọi người cùng đi ăn tối. Cô đã đặt một phòng, dự định đến 5h hơn, sẽ đưa cả đội cùng đi.
Trong đội, đa số là những cô gái trẻ nên chơi với nhau rất hòa hợp.
Khi Đường Tư Vũ nghe Diệp Du nói về chuyện ăn tối, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong tâm trí cô là hình bóng của Hình Liệt Hàn. Cô hơi tò mò không biết tối nay anh sẽ đi đâu ăn cơm.
Về chuyện phát sinh tối hôm qua, cô không tiếp tục trách móc anh nữa. Cô cảm thấy phản ứng của mình tối qua có chút quá mức, khiến Hình Liệt Hàn bị dọa sợ. Sáng ra thấy anh ngủ trên ghế sô pha, cô cảm thấy anh vẫn đang áy náy, tội lỗi vì hành vi đêm hôm trước của mình.
Vừa rồi anh gọi nhiều đồ tráng miệng và đồ uống như vậy, đương nhiên là vì muốn tốt cho cô. Chuyện tối hôm qua, cô đã suy nghĩ mở lòng rồi, chỉ là cô vẫn hơi cự nự việc chủ động gọi điện thoại cho anh.
Cô chỉ có thể nghĩ rằng, Hình Liệt Hàn chắc chắn không thiếu tiệc ăn, nên buổi tối cô sẽ không liên lạc với anh.
5:30 chiều, một đoàn người lái xe đến nhà hàng cao cấp gần đó. Trong lòng Đường Tư Vũ thỉnh thoảng vẫn hiện lên hình ảnh Hình Liệt Hàn. Rốt cuộc cô cũng không thể bỏ mặc anh không lo được.
Cô hít một hơi thật sâu, cầm điện thoại di động bước đến ban công yên tĩnh cạnh nhà hàng. Tìm thấy số điện thoại của Hình Liệt Hàn, lấy hết can đảm, cô gọi qua.
Khi đặt điện thoại lên tai, Đường Tư Vũ nghe thấy nhịp tim mình đang đập nhanh, rộn ràng.
“Alol” Giọng nói trầm và từ tính của Hình Liệt Hàn vang lên.
“Buổi tối tôi ăn cơm ở ngoài, anh có chỗ nào ăn chưa?” Đường Tư Vũ hỏi anh.
“Đừng lo lắng cho anh, hãy dùng bữa với bạn bè của em đi!” Hình Liệt Hàn thấp giọng cười.
Đường Tư Vũ cắn môi: “Cảm ơn vì những món điểm tâm chiều nay anh gửi qua.”
“Có thích ăn không?” Hình Liệt Hàn cũng đang ở một nơi yên tĩnh, vì vậy âm thanh lọt vào micro đặc biệt quyến rũ, mê người.
“ỪI!” Đường Tư Vũ cảm thấy bên tai có chút nóng.
“Đừng lo cho anh, em cứ thưởng thức bữa liên hoan công việc đi!” Nói đến đoạn này, Hình Liệt Hàn mỉm cười, cúp máy.